Từng ánh mắt phối với động tác cơ thể, và ngay cả khi khuôn mặt y bị mái tóc che khuất thì cũng không che nổi dáng vẻ duyên dáng xinh đẹp ấy.
“Mỹ nhân ở cốt, không ở da.” (Ý là người đẹp thì nhìn vóc dáng chứ không phải mỗi mặt) Câu này nghe nhiều hơn thấy, nhưng Thẩm Thông cảm thấy hiện tại rốt cuộc mình đã hiểu được rồi.
Hắn dường như bị khói làm ngạt thở, hơi nheo mắt lại, trong mắt chỉ còn mỗi bóng dáng kia.
Tiếng giày cao gót ngày càng tới gần.
Bùi Tiêu bước đến bên giường, tuỳ ý đá văng một chiếc giày cao gót, quỳ một chân lên mép giường, nghiêng người lấy điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay Thẩm Thông ra, đưa lên miệng.
Đây mới chính là đại mỹ nhân vừa rồi ở Bách Nhạc Môn, phong tình vạn chủng, có thể dễ dàng mê đảo chúng sinh.
Thẩm Thông biết Bùi Tiêu đã quyết định rồi.
Hắn mỉm cười, đúng lúc thấy đối phương ngẩng đầu nhả ra một vòng khói, cần cổ vẽ ra một đường nét quyến rũ và hoàn hảo.
Bùi Tiêu thực sự đã nghĩ kỹ rồi. Y chậm rãi cúi xuống, giọng nói nhỏ nhẹ gọi: “Thất gia.”
“Ngài muốn nhìn em tự cởi—” Ngón trỏ của bàn tay cầm điếu thuốc ấy nhấc chiếc cúc trên cổ sườn xám, đôi mắt đào hoa mê hoặc khép hờ, chỉ dùng đuôi mắt liếc Thẩm Thông, “Hay ngài thích tự mình làm việc đó hơn?”
Thẩm Thông xoay người đè y xuống giường, một tay nắm cổ tay Bùi Tiêu, kéo lên trên đầu y.
Nửa điếu thuốc còn lại rơi xuống sàn gỗ đắt tiền, nhưng không ai quan tâm cả.
“Tôi thích-” Tay còn lại của Thẩm Thông lướt dọc theo đường xẻ cao của sườn xám, từ từ đẩy làn váy lên, “Nhìn em mặc.”
Bàn tay dưới váy chạm vào chiếc dây buộc tất ren màu đen gợi cảm, hắn khẽ kéo ra rồi buông tay, khiến Bùi Tiêu xấu hổ rêи ɾỉ.
Vừa rồi ở Bách Nhạc Môn, hắn còn nghĩ, giọng Bùi Tiêu hay như vậy, kêu lên chắc chắn sẽ càng hay.
Hắn hài lòng mỉm cười, hàm răng vừa dịu dàng vừa ác liệt xoa xoa vành tai nóng bỏng của Bùi Tiêu, giọng nói hơi khàn khàn khi khẽ hỏi: “Vậy ông chủ Bùi thích gì?”
“Em thích…” Hơi thở Bùi Tiêu trở nên gấp gáp, y giơ tay ôm cổ Thẩm Thông, ghé vào tai đối phương, nhiệt tình thì thầm: “Thất gia ngài hung dữ một chút.”
“Xoẹt” một tiếng, những chiếc tất phương Tây vốn tượng trưng cho sự cao quý và thời thượng đã bị xé thành từng mảnh.
Bùi Tiêu nhìn Thẩm Thông cởi cà vạt, cởϊ áσ sơ mi và ném tất cả xuống đất. Y cũng nhìn cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp tuyệt đẹp của đối phương đang chống bên tai mình.
Dù chưa thử, nhưng y hiểu rõ chuyện gì sắp xảy ra.
Y đã thực sự nghĩ kỹ và sẵn sàng tận hưởng mọi thứ sắp tới——
Đau đớn hay vui sướиɠ, triền miên trắng đêm.
Thậm chí y còn tràn đầy mong đợi.
Suy cho cùng, đây có lẽ là lần duy nhất trong đời y có cơ hội được ở gần Thẩm Thông như vậy.
Nhưng khi hai chân bị kéo qua vai, y vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng và run rẩy toàn thân.
“Lạnh không?” Thẩm Thông hỏi.
Mặc dù trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng ở một khía cạnh nào đó, hắn vẫn ân cần chu đáo như trước.
“Không, không… không lạnh…” Đôi mắt Bùi Tiêu mơ hồ, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, không thể thốt ra được một âm tiết trọn vẹn nào nữa, “Em chỉ… chỉ muốn…”
Trong thảng thốt, y chỉ có thể dùng cử động của cơ thể để che đậy sự căng thẳng trong nội tâm, giả vờ giẫm chân này lên chân kia, giả vờ tháo chiếc giày cao gót còn lại.
Nhưng rất nhanh, mắt cá chân của y đã bị Thẩm Thông tóm lấy.
“Mặc.”
Giọng nói của Thẩm Thông vẫn ôn hòa, nhưng bị du͙© vọиɠ điều khiển, ngữ khí cũng mang vẻ bá đạo không thể che giấu.
Hắn nắm mắt cá chân Bùi Tiêu, nghiêng đầu hôn lên làn da mịn màng trên bắp chân lộ ra từ chiếc tất rách của y.
“Tôi thích xem.”
Chú thích:
Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý. Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn, ví dụ như trong trường hợp các công ty mậu dịch thực dân.
Vào thế kỷ 19, nhà Thanh đã suy yếu cả về quân sự lẫn chính trị, bị ép buộc ký một số hiệp ước được cho là bất công, đã trao cho nhiều cường quốc thực dân châu Âu và Nhật Bản một số quyền lợi, trong đó có các tô giới. Thượng Hải khi đó nằm trong tô giới Pháp.