Tóm lại, không ăn được nho thì chê nho chua thôi.
Không biết tên này đã uống bao nhiêu, thế mà dám gọi mấy chữ này ngay trước mặt Thẩm Thông, đúng là đánh thẳng vào mặt người ta mà.
Đúng là khi Thẩm Thông mới về nước, suốt ngày hắn chỉ chơi bời với đám này. Ai mời cũng nhận, đi chơi đủ thứ, uống rượu vui vẻ, trông đúng cái kiểu phá gia chi tử.
Cái danh thích mỹ nhân sườn xám của hắn cũng là từ những ngày đó.
Nhưng đúng lúc mọi người đang chờ đợi xem khi Thẩm lão gia tử chết, cái tên phá gia chi tử này sẽ dùng hết mấy năm để tiêu xài hết sản nghiệp nhà họ Thẩm, thì Thẩm Thông đã vả mặt tất cả mọi người.
Những kẻ dụng tâm kín đáo không thể đợi đến ngày tòa nhà của nhà họ Thẩm đổi chủ và nuốt chửng sản nghiệp của họ, thay vào đó, họ bất lực nhìn Thẩm Thông chính thức tiếp quản xí nghiệp. Hắn loại trừ những kẻ bất đồng chính kiến và củng cố quyền lực của mình, thủ đoạn độc ác. Cho dù là ở bên ngoài giới kinh doanh, hắn cũng là kẻ tàn nhẫn lại quyết đoán, thậm chí có thể nói là xảo quyệt.
Nửa năm đã trôi qua, nhiều người đã cố gắng lợi dụng việc hắn mới về nước, căn cơ còn chưa ổn định để lừa một vố, nhưng cuối cùng không ai kiếm được dù chỉ một xu.
Thậm chí có người còn tận mắt chứng kiến nhân vật kỳ cựu từng đi theo Thẩm Khắc Sơn chinh phục giang sơn của nhà họ Thẩm, đã lợi dụng lúc Thẩm Khắc Sơn ốm đau để chiếm quyền, lại còn cố lừa gạt Thẩm Thông, nhưng hiện đang xin ăn bên sông Hoàng Phố.
Trong giới đồn đại, sở dĩ Thẩm Thông hắn không trực tiếp dìm người xuống sông là vì hắn muốn cho tất cả mọi người biết, nếu dám chống lại hắn thì sẽ ra sao.
Tới bây giờ, trong vòng giao tế, danh hiệu Diêm vương sống của Thẩm Thông coi như đã được xác lập vững chắc.
Nhìn bề ngoài, vị họ Thẩm này trông có vẻ rất dễ gần, lịch sự và thậm chí còn có chút phóng túng, nhưng thực chất lại là một kẻ lòng dạ thâm sâu, không để lộ cảm xúc, có thù tất báo, chính là kẻ ăn thịt người không nhả xương.
Khổng Lập Văn sợ tới mức toát mồ hôi hột, nghĩ thầm, nếu đắc tội Thẩm Thông thì đừng nói chuyện hợp tác nữa. Ngoài ra, với cái tính ghi thù của tên Diêm vương sống này, cho dù giờ hắn có nể mặt Khổng lão gia tử, thì sau này ông cụ qua đời, e rằng sớm muộn gì người nhà lão tam nhà họ Khổng cũng phải ra xếp hàng ven sông Hoàng Phố.
Hắn kinh sợ ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát phản ứng của Thẩm Thông, mới thấy Diêm vương sống trong truyền thuyết kia không những không tức giận, mà có lẽ vì đã du học nhiều năm nên thậm chí còn có thể thấy hắn lịch sự mỉm cười, phong thái lịch thiệp như đám quý tộc thượng lưu phương Tây.
Rồi cậu ta nhanh chóng phát hiện ra, Thẩm Thông thậm chí không thèm nhìn gã vừa rồi bằng nửa ánh mắt, mà thay vào đó, hắn đang nhìn chằm chằm Bùi Tiêu vừa quay lại.
Bùi Tiêu đang dựa vào quầy bar. Từ góc độ này, bộ sườn xám bó sát hoàn hảo phác họa những đường cong hoàn mỹ, phần hõm ở cổ áo mơ hồ lộ ra xương quai xanh thanh tú của y, không khỏi khiến người ta tiếp tục nhìn xuống phía dưới, rồi suy tưởng miên man.
Y đi một đôi giày cao gót cực nhỏ, khiến dáng người vốn đã cao ráo càng thêm thon dài. Một đôi chân dài thẳng tắp lộ ra trên tà xẻ cao của bộ sườn xám, nhưng đồng thời vẫn giữ được cốt tướng của một người đàn ông.
Lúc này Thẩm Thông mới phát hiện, thì ra đại mỹ nhân trước mắt là một người đàn ông.
Hắn thích kiểu này và chưa bao giờ ngại ngùng về điều đó. Đương nhiên, xung quanh cũng có rất nhiều người muốn lấy lòng hắn, có cả nam lẫn nữ.
Tuy không có đường cong tự nhiên của phụ nữ, nhưng hắn phải thừa nhận là mình chưa từng thấy ai có thể mặc sườn xám đẹp đến thế.
Nghe mọi người bàn tán, Bùi Tiêu chậm rãi thu quạt trúc trong tay, nhẹ nhàng lắc lư chiếc khuyên tai nhỏ màu đỏ bên tai, ánh sáng hắn lên lệ chí dưới mắt trái, khiến nó tỏa sáng đầy mê hoặc.
Y ngước mắt nhìn về phía Thẩm Thông, trong mắt dường như có lưới tình dày đặc, mị nhãn như tơ, đủ sức thu hút mọi lữ khách lạc vào.
Lúc này Thẩm Thông đã tin, ánh mắt của một người có thể hoá thành thực thể, giống như lông vũ, mỏng nhẹ quét qua làn da hắn.
Tuy nhiên, khi ánh mắt chạm nhau, hắn cũng nhìn thấy rõ vẻ kinh ngạc và hoảng sợ trong mắt Bùi Tiêu, khác hẳn với dáng vẻ điềm tĩnh khi qua lại giữa một đám đàn ông mê muội kia.
Sự tương phản rõ ràng đến mức ngay cả Khổng Lập Văn đang toát mồ hôi bên cạnh cũng có thể nhìn thấy.