Cậu ta đánh bạo bước tới, nhỏ giọng hỏi: “Thất thiếu gia, hai người…”
“Quen nhau sao?”
Có người từng nói đùa rằng ở Bến Thượng Hải có hai loại nhà giàu, loại thích đàn ông và loại thích phụ nữ, nhưng không ai có thể từ chối Bùi Tiêu; đôi mắt hoa đào chết người của y có thể hút hồn người ta.
Ai cũng muốn qua đêm với Bùi Tiêu, nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai thành công.
Nói dễ nghe thì y là người thông minh, cố tình đặt mình lên kệ để được bán với giá cao hơn; nói khó nghe thì chính là có tà tâm nhưng không có gan thực hiện, không vào nổi nhà cao cửa rộng thì cố tranh thủ lúc mình vẫn còn xinh đẹp mà kiếm thêm chút tiền, đỡ phải tới lúc thực sự theo ai đó thì lại bị vợ cả nhà người ta huỷ mất khuôn mặt như hoa như ngọc kia.
Nhưng xét theo tình hình hiện tại…
Trong lòng Khổng Lập Văn thầm tính toán, nếu như hai người này đã qua lại với nhau từ lâu, vậy thì buổi “hiến vật quý” tối nay của cậu ta chẳng phải là vô ích sao?
“Không quen biết.”
Thẩm Thông lơ đãng lắc đầu, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Bùi Tiêu, nhìn từ trên xuống dưới.
Bùi Tiêu có thể tỏa sáng, nhưng y lại cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đang dần mờ đi, ngay cả giọng nói của Khổng Lập Văn ngay bên cạnh cũng trở nên mơ hồ.
Vừa thấy phản ứng của Thẩm Thông, cuối cùng Khổng Lập Văn cũng yên tâm, chỉ muốn nhanh chóng phủi cái vụ tai nạn “Thẩm đại thiếu gia” kia đi.
“Vậy để tôi giới thiệu một chút nhé…” Cậu ta bước tới, rót một ly rượu đưa cho Bùi Tiêu, vội vàng nói: “Ông chủ Bùi, đây là thiếu gia Thẩm Thông, thất công tử của Thẩm Khắc Sơn lão gia.”
Với một tiếng “ding” giòn giã, chiếc quạt trúc trong tay Bùi Tiêu nhẹ nhàng gõ nhẹ vào mép ly của Khổng Lập Văn.
Y không nhận chiếc ly chân dài đó, mà đi vòng qua Khổng Lập Văn, dáng đi hơi lay nhẹ giẫm trên đôi giày cao gót, mang vẻ ngà ngà say, chậm rãi đi về phía Thẩm Thông.
Đứng cách Thẩm Thông một khoảng không gần không xa, y khẽ cúi đầu, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Thất gia.”
Hàng mi mảnh mai cụp xuống khiến chú mèo xảo quyệt và quyến rũ vừa rồi bỗng trở nên ngoan ngoãn, đồng thời cũng hoàn hảo che đậy vẻ hỗn loạn trải dài trong mắt.
Cho nên Thẩm Thông chỉ nhìn thấy Bùi Tiêu đi về phía mình, bởi vì đường xẻ bên hông sườn xám quá cao nên chiếc đai tất sọc đen bên dưới mơ hồ lộ ra.
Thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng, tất cả đều hội tụ trong bộ sườn xám xẻ cao đó.
Khổng Lập Văn thấy thế, lập tức biết ý đưa lên một ly rượu vang đỏ. Lần này, Thẩm Thông nhận lấy, nhưng hắn chỉ cầm trước ngực, không có động tác gì thêm.
“Ông chủ Bùi——” Khổng Lập Văn sợ lại gây rắc rối, lo lắng thúc giục: “Còn không nhanh lên?”
Là kẻ đã thành thạo giao tế trong chốn phong nguyệt, đương nhiên Bùi Tiêu hiểu những thứ này. Y lắc ly rượu trong tay và chạm nhẹ vào vành ly của Thẩm Thông.
Ly thủy tinh phát ra một tiếng “ding” chói tai, rượu vang trong ly đáng thương run rẩy, nhưng Thẩm Thông vẫn bất động.
Không giống như nhóm công tử tham lam còn ra vẻ bề trên trước đó, hắn trắng trợn nhìn Bùi Tiêu, không hề che giấu du͙© vọиɠ khó nén trong đôi mắt sâu thẳm.
Cho đến khi Bùi Tiêu đưa tay cầm ly rượu ra, vòng qua cánh tay hắn ngay trước ánh mắt của mọi người, rồi cúi đầu uống một ngụm rượu trong ly.
Bởi vì động tác nâng ly rượu đã kéo tay áo vest của hắn lên, cho nên một phần cổ tay của Thẩm Thông lộ ra, vừa lúc tiếp xúc với làn da trên cẳng tay Bùi Tiêu. Như thể vừa chạm vào loại tơ lụa tốt nhất Tô Hàng, cảm giác tinh tế và mịn màng, lại ấm áp và mang theo dư vị vô tận.
“Rượu vang này ngọt quá, lát nữa Bùi Tiêu còn phải lên sân khấu nên không dám uống quá nhiều, sợ sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cổ họng.”
“Mong Thất gia thứ lỗi.”
Vừa nói, Bùi Tiêu vừa chậm rãi ngước mắt lên, lông mày hơi nhíu, vẻ mặt cực kỳ bình thản, như thể khoảnh khắc hoảng loạn vừa rồi chỉ là ảo giác thoáng qua của mọi người.
Theo động tác “rượu giao bôi” này, y đẩy ly rượu vào ngực Thẩm Thông, nhẹ nhàng nói: “Chờ khi buổi biểu diễn kết thúc, Bùi Tiêu nhất định sẽ uống hết mình với Thất gia.”
Có thể lăn lộn trong chốn phong nguyệt này, ai lại không có chút bản lĩnh muốn mà còn giả bộ từ chối. Thẩm Thông đã thấy rất nhiều, nhưng cũng không có ý định vạch trần.
Thứ nhất, hắn sẽ không bao giờ ép buộc bất cứ ai. Thứ hai, mặc dù hắn không biết Bùi Tiêu sinh ra ở Lê viên, nhưng hắn có thể nói mỹ nhân này sinh ra đã có giọng hát hay, giọng nói trong trẻo mà cũng không hề mất vẻ rụt rè đẹp đẽ.
Nếu Bùi Tiêu sẵn sàng dùng cách này theo hắn một lần, vậy thì hắn cũng sẵn sàng cho mỹ nhân chút thể diện.
“Không sao.” Hắn nhìn chằm chằm khoé mắt đuôi mày đầy quyến rũ của Bùi Tiêu. Vẫn giữ nguyên tư thế ái muội đó, hắn cúi đầu uống rượu vang trong ly, rồi mới thu tay lại, lưu luyến nhưng vẫn lịch sự nói: “Ông chủ Bùi cứ tự nhiên.”
Trong lúc di chuyển, đầu ngón tay của hắn cố ý vô tình chạm vào phiến quạt trúc trong tay Bùi Tiêu. Chỉ một cú chạm khẽ lơ đãng, nhưng đã khiến vai Bùi Tiêu căng lên như bị điện giật.
Chú thích:
1/ Bách Nhạc Môn, hay Paramount, là hộp đêm và vũ trường lớn nhất Bến Thượng Hải thời bấy giờ
2/ Sông Hoàng Phố: con sông này được ví như “dòng sông mẹ” của Thượng Hải, trải dài 113km với chiều rộng trung bình 400m và độ sâu 9m. Đây là một tuyến đường thủy quan trọng, nối liền Thượng Hải với sông Dương Tử và biển Hoa Đông. Có thể nói, con sông này là biểu tượng của sự phồn vinh ở Thượng Hải.
3/ Lê viên: cụm từ này xuất phát từ thời Đường, ban đầu là một nơi để Đường Huyền Tông dạy hí kịch cho nghệ nhân. Sau đó, khi nhắc tới từ này thì người ta sẽ tự hiểu là những nghệ nhân biểu diễn hí kịch.