Tiệm Thuốc Thông Cổ Kim, Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Xây Dựng

Chương 22: Xấu Hổ

“Nếu sức khỏe không phục hồi, làm sao họ có thể lao động mưu sinh? Đến lúc ấy bệnh cũ chưa dứt lại sinh thêm bệnh mới. May mà lần trước tiền thuốc anh trả vẫn còn đủ mua nhiều thứ, mang số thực phẩm này về cho dân chúng đỡ đói vài hôm.”

“Thời gian gấp quá nên tôi chưa chuẩn bị thêm thức ăn được. Nhưng mì ăn liền rất ngon, anh cứ mang về cho mọi người ăn thử, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị thêm gạo cho anh.”

Nghe xong, Tiêu Vân Trạch nghiêm trang chắp tay thi lễ trước cô: “Đa tạ Tống tiểu thư!”

“Ơn đức lớn lao, Tiêu mỗ xin khắc ghi trong lòng.” Dứt lời, hắn đặt chiếc túi vải lên quầy: “Đây là chút tấm lòng của Tiêu mỗ. Lần này Tiêu mỗ đến để báo tin vui cho cô, nhờ thuốc của cô mà dân huyện Phong đã hồi phục nhiều, dịch bệnh đã được kiểm soát.”

“Thứ hai, Tiêu mỗ muốn bày tỏ lòng biết ơn với cô. Cô không chỉ ban tặng thuốc thần mà còn chu đáo lo nghĩ cho dân chúng. Tiêu mỗ thay mặt dân huyện Phong cảm tạ cô.”

“Nếu sau này cô có điều gì cần đến Tiêu mỗ thì ta sẽ không tiếc thân mình mà đền đáp!”

Tống Thính Vãn nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của Tiêu Vân Trạch, ngỡ ngàng trước lời nói đầy nhiệt thành của hắn, mãi một lúc sau cô mới lấy lại được bình tĩnh, ánh mắt bối rối lia nhanh sang hướng khác, lúng túng đáp: "Không, không sao cả đâu, thật sự không cần đâu."

“Đây là một giao dịch, là mua bán thôi mà, anh đưa tiền, tôi bán hàng, chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao?”

Cô khẽ nắm chặt vạt áo mình, rồi lúng túng nói thêm: “À, tôi lên lầu ăn cơm đã, trời cũng sắp tối rồi, anh nên mang mấy thứ này về sớm đi nhé.”

Chưa đợi Tiêu Vân Trạch đáp lời thì Tống Thính Vãn đã vội vã quay người lên lầu. Đi được nửa cầu thang, cô bất ngờ quay lại: “À đúng rồi, túi tiền của anh còn để đó, nhớ mang đi đấy. Tôi ăn xong sẽ xuống. Tạm biệt nhé!”

“Phù—”

Vừa vào đến phòng, cô đã thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Những lời nói của Tiêu Vân Trạch vừa rồi khiến cô thấy xấu hổ không sao tả nổi. Rõ ràng đây chỉ là chuyện mua bán, vậy mà hắn lại xem đó như là ân huệ của cô dành cho hắn và người dân của hắn.

Tiêu Vân Trạch đã đưa cho cô những thứ giá trị hơn nhiều so với những gì cô đã giúp hắn. Cô thực sự không dám nhận ân tình này.

Nằm trên giường một lát, Tống Thính Vãn lấy máy tính bảng ra và bật màn hình giám sát tầng dưới.