Tiệm Thuốc Thông Cổ Kim, Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Xây Dựng

Chương 21: Ngon Lắm Sao?

“Đây là dụng cụ để ăn mì mà.” Tống Thính Vãn nhịn cười, khẽ nhếch cằm ra hiệu cho hắn bắt đầu ăn.

Đợi Tiêu Vân Trạch cúi nhìn bát mì, Tống Thính Vãn vội quay đầu đi, cố nhịn cười: Lạy trời, đến bao giờ hắn mới thôi làm cô bật cười đây.

Hy vọng là nếu có hôm nào cô không nhịn nổi mà bật cười thì sẽ không bị hắn trách là vô lễ.

Đến khi cô cố kiềm chế, quay lại nhìn thì thấy Tiêu Vân Trạch vẫn cầm dĩa trong tay, chăm chú nhìn bát mì với vẻ không biết bắt đầu từ đâu.

Nhớ ra thời đại của hắn không có loại thức ăn này, Tống Thính Vãn khẽ ho hai tiếng, nhận lại chiếc dĩa từ tay anh và làm mẫu: “Anh dùng hai ngón tay cầm phần đuôi chiếc dĩa thế này, rồi cắm vào mì và vắt lên ăn.”

Tiêu Vân Trạch tiếp thu rất nhanh, chỉ cần xem qua một lần đã làm theo được. Ban đầu mì cứ tuột khỏi dĩa, nhưng sau vài lần thử thì hắn đã có thể ăn một cách thành thạo.

Tống Thính Vãn nhìn hắn ăn, không khỏi thầm khen ngợi sự thông minh của hắn, và không khỏi tò mò về thân phận của hắn thời đó. Hắn là quan huyện? Hay thậm chí… là vị thái tử anh hùng kia?

Chỉ là những suy nghĩ thoáng qua chứ cô chưa hỏi ra miệng, bởi vì cả hai người chưa thân thiết đến mức có thể tùy tiện thăm dò chuyện riêng tư của người khác. Dù sao, trực giác mách bảo cô rằng bất kể Tiêu Vân Trạch là ai thì hắn chắc chắn sẽ dốc hết sức mình bảo vệ người dân.

Tiêu Vân Trạch ăn xong bát mì, thậm chí còn uống hết cả nước dùng, rồi chậm rãi lau khóe miệng bằng khăn tay.

Tống Thính Vãn nhướng mày: “Ngon lắm sao?”

Thích mì ăn liền đến vậy ư? Ngay cả một người yêu mì ăn liền như cô cũng không chắc đã uống hết nước dùng như thế.

Tiêu Vân Trạch suy ngẫm một chút rồi nói: “Sợi mì này mỗi sợi đều xoắn lại, không giống mì ở Đại Khánh. Sợi dai, nước dùng đậm đà và hơi mặn, rất ngon.”

Tống Thính Vãn cười, chỉ vào những thùng hàng chồng chất trong tiệm: “Nếu anh thích thì hãy mang số mì ăn liền và bánh mì này về chia cho dân chúng. Mì này phải ngâm nước sôi, sau đó cho gia vị vào khuấy đều là có thể ăn, còn bánh mì thì ăn luôn được.”

“À, đây nữa.” Cô lấy ra một gói mì khô: “Đây là mì khô, đun trong nồi nước sôi, thêm gia vị là có thể ăn.”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Vân Trạch, cô giải thích thêm: “Huyện Phong của anh đang bùng phát dịch cảm cúm, thứ mà anh gọi là dịch bệnh. Cho dù uống thuốc rồi khỏi bệnh thì cơ thể vẫn sẽ rất yếu.”