Phế Vật Trọng Sinh Thành Vạn Người Mê

Chương 2

Tống Kế Điều đáp dạ, cái đầu hơi ngoái lại, lưu luyến nhìn Lý Nguyện thêm một chút sau đó mới rề rà rời đi.

Đợi đến khi bóng dáng của Tống Kế Điều khuất sau dãy hàng rào, đôi mắt trong veo của người phụ nữ trước mặt mới buông xuống nụ cười.

"Lý Nguyện."

Vẻ mặt vô cảm, bà ấy nói:

"Hôm nay con đã uống thuốc chưa?"

Lý Nguyện theo bản năng gật đầu, biểu cảm của bà ấy lập tức dịu đi đôi chút. Bà đưa tay vuốt nhẹ tóc cậu:

"Sắp có khách đến nhà, không được chơi nữa, con lên lầu chuẩn bị đi."

Lý Nguyện lặng lẽ đi lướt qua bà ấy, nhưng rồi bị gọi giật lại:

"Nguyện Nguyện."

Cậu quay đầu lại.

Khoảnh khắc này, cậu nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp trước sau như một của bà ấy và cuối cùng nhận ra rằng, có lẽ cậu đã xuống địa ngục.

Mẹ từng dùng chính ngữ khí y hệt mà nói rằng, cậu đời này, à không, đời trước, đã ghi tạc vào tim từng lời từng chữ.

Cậu cũng không hiểu tại sao mình phải kéo dài hơi thở mà sống đến tận bây giờ, chỉ để giúp mọi người vượt qua từng thử thách trên con đường thăng tiến, để họ biết trân trọng người trước mắt sau khi đã trải qua bao trắc trở?

Giờ lại muốn bắt cậu trải qua tất cả thêm một lần nữa sao?

Địa Tạng Bồ Tát, liệu người có thật sự lắng nghe lời thỉnh cầu của những kẻ đã nguyện hứa không?

Mẹ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Phải chuẩn bị thật tốt, bởi vì hôm nay mẹ sẽ tặng cho Nguyện Nguyện một món quà lớn.”

Quà lớn.

Trong mắt Lý Nguyện không kìm được có chút ướt.

Cảm ơn mẹ.

Xuyên qua khu vườn sau nhà, đi vào hành lang, bác quản gia nhanh chóng đến nhận áo khoác từ tay cậu. Cậu không nhịn được nhìn ông lâu hơn vài giây, trong lòng bỗng dấy lên chút buồn bã.

Quản gia luôn là người tinh tế, là người đầu tiên nhận ra tâm tư của Lý Nguyện khi ấy. Dù trên khuôn mặt uy nghiêm giờ không hiện rõ biểu cảm gì, nhưng cúi đầu hỏi nhỏ: “Tiểu thiếu gia, có phải chơi đùa cùng Tống thiếu gia bị va chạm ở đâu không?”

“Không có ạ.” Cậu lắc đầu.

Vừa đi cùng quản gia, cậu vừa trò chuyện, ánh mắt tình cờ lướt qua hành lang bên cạnh ô cửa sổ sát đất. Bên trong là phòng khách, rèm đã che kín, nhưng có thể thấy vài bóng người mờ ảo bên trong.

Khi vừa bước vào nhà, một cậu nhóc tóc xoăn lập tức chạy vụt lại, bám chặt lấy tay cậu.

“Lý Nguyện.”

Giọng cậu ta đầy căng thẳng:

“Cậu… cậu không sao chứ?”

Lý Nguyện lúc này thực sự chẳng còn sức mà đôi co với đứa nhóc như Tống Kế Điều. Nếu có, chắc hẳn cậu đã treo hắn lên mà đánh cho một trận. Nhưng Tống Kế Điều vẫn kiên quyết bám lấy cậu, không buông, cậu đành bảo: “Tôi không sao, sao cậu còn chưa về?”