Phế Vật Trọng Sinh Thành Vạn Người Mê

Chương 1

"… Dậy dậy nào." Trong cơn mơ hồ, có ai đó đang vỗ vào mặt.

Lý Nguyện vốn nghĩ rằng cả đời này mình chẳng cần phải rời khỏi giường nữa, bực bội đẩy tay người kia ra. Nhưng ngược lại, kẻ đó càng được nước lấn tới, nhẹ nhàng sờ nắn gương mặt cậu.

Sau một hồi nhéo mãi không thôi, có vẻ như nhận ra cậu giống như một con lợn chết nằm bất động, người kia đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống và nói:

"Lý Nguyện, nếu cậu không dậy, tôi sẽ gọi dì đấy."

Dừng lại vài giây, anh dùng giọng phá làng phá xóm hét lên: "Dì ơi —— Viện Viện lại ——"

Lý Nguyện giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra.

Ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống làm cậu phản ứng đầu tiên là rụt người lại như một con chuột chui vào hầm tối. Ngay sau đó, mắt cá chân bị ai đó tóm chặt, người kia lớn tiếng nói: "Lý Nguyện, cậu đang làm cái gì vậy!"

Xung quanh, không khí rất mềm mại, dịu dàng ôm lấy từng lỗ chân lông, làm Lý Nguyện bắt đầu run rẩy, càng lúc run càng mạnh.

"Lý... Lý Nguyện!"

Người kia như bị dọa sợ, miệng mở to dần: "Dì, dì, dì ơi!"

Thực sự không thể phớt lờ tiếng ồn này nữa, Lý Nguyện miễn cưỡng ổn định tâm trí, nhìn về phía anh sững sờ.

Cậu cứ ngỡ rằng cả đời này sẽ chẳng bao giờ còn nhìn thấy khuôn mặt này nữa. Đứa nhóc trông như sắp khóc, mặt đỏ bừng, cuộn mình như một con chó con đáng thương dưới bóng râm kia, chẳng phải là… Tống Kế Điều chưa trưởng thành sao?

"Tống…" Cậu không nhịn được mở miệng, nhưng giọng nói non nớt phát ra khiến chính cậu cũng giật mình.

Ngay giây tiếp theo, Tống Kế Điều dùng sức mà kéo cậu dậy, nước mắt lưng tròng vừa kéo vừa gào: "Dì ơi! Viện Viện ốm rồi!"

Lý Nguyện như một người vừa mới học đi, chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống, bối rối nhìn quanh căn phòng.

Trước mắt cậu là bãi cỏ, bầu trời, rừng cây, nhà kính và cách đó không xa là căn biệt thự ở phía Tây. Đây là nơi cậu quen thuộc đến mức không thể nào quen hơn nữa. Ngay sau đó, một vạt váy mềm mại dần hiện ra từ nhà kính, nhẹ nhàng phất phơ theo từng cơn gió.

Cậu từ từ mở to mắt, nhìn thấy một bóng dáng yêu kiều xinh đẹp đang tiến về phía mình.

Mùi hương ngào ngạt len lỏi vào chóp mũi, Tống Kế Điều nức nở né sang một bên, nhường chỗ cho người vừa đến. Trước mắt cậu, những ngón tay buông xuống, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt cậu.

Một lát sau, tiếng cười dịu dàng vang lên, trong như tiếng suối: "Nguyện Nguyện không sao đâu."

"Thật chứ?" Tống Kế Điều sụt sịt hỏi.

"Không sao, Kế Điều."

Người ấy vỗ nhẹ lên đầu Tống Kế Điều: "Đi tìm mẹ của con đi, cũng đến giờ về nhà rồi."