Bé Nhõng Nhẽo Nhà Bác Sĩ Lương

Chương 20

Lòng bàn tay của Lương Tụng Thịnh nóng hổi, bên dưới cậu như bị kim tiêm có chứa thuốc tê trộn với adrenaline đâm vào da.

Các cơ của cậu không có cảm giác, nhưng nhịp tim lại không ngừng tăng lên.

Dư Niệm có thể cảm nhận được những đường vân trên lòng bàn tay anh đang nhẹ nhàng xoa xung quanh bên eo và xương hông của cậu.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng từ khe hở của rèm chiếu vào lông mi, chói lóa đến mức khiến cậu chóng mặt.

Lương Tụng Thịnh giữ lấy mắt cá chân của cậu, tay còn lại ấn vào sau xương hông. Cả hai tay đều không dùng sức, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Sau vài lần tìm kiếm, Lương Tụng Thịnh đặt chân cậu xuống rồi giúp cậu buộc lại dây giày.

Ngay sau đó, Dư Niệm nghe thấy tiếng khóa kim loại mở ra, dây lưng của cậu bị tháo xuống và treo lên lưng ghế.

Thấy chiếc quần dài lỏng lẻo sắp không giữ được trên chân, Dư Niệm theo phản xạ định kéo lại nhưng bị Lương Tụng Thịnh quát: "Đừng động đậy!"

Cậu lập tức thu tay lại, sợ hãi rụt cổ vào: "Em không động, không động chút nào."

Bề ngoài cậu trông bĩnh tĩnh nhưng trong lòng là bão tố.

Trời ơi, xong đời rồi.

Bên trong cậu đang mặc chiếc quần in hình gấu Duffy!

Nếu bị Đại Cổ Vật này phát hiện, liệu anh có nghĩ cậu là kẻ biếи ŧɦái thích mặc đồ của trẻ em không? Lần này toi chắc rồi!

Cầu xin trời đất phù hộ, đừng để anh ấy thấy!

Ở phía đối diện, Lương Tụng Thịnh không vội chỉnh xương mà chậm rãi xoa bóp khu vực chân cho cậu. Mát xa một chút có thể giúp cơ bắp thư giãn, giảm đau khi chỉnh hình.

Dư Niệm được xoa bóp vô cùng thoải mái, tâm trí và cơ thể cậu cũng thả lỏng hẳn.

Cậu dựa vào người Lương Tụng Thịnh, trong lúc được xoa bóp lại dần thấy buồn ngủ.

Lương Tụng Thịnh thử gỡ mép quần cậu, cậu cũng hoàn toàn không phản ứng.

"Thấy dễ chịu hơn chưa?" Lương Tụng Thịnh hỏi.

Dư Niệm ngáp một cái rồi gật đầu, đầu mũi và môi khẽ cọ qua cọ lại trên tai anh.

Lương Tụng Thịnh hỏi: "Còn giận không?"

Dư Niệm bám vào vai anh: "Giận chuyện gì?"

Lương Tụng Thịnh: "Lúc nãy tôi quát em, chắc em buồn lắm."

Dư Niệm dụi dụi mắt: "Không có đâu."

Lương Tụng Thịnh tiếp tục xoa bóp: "Không giận nữa?"

Dư Niệm mềm nhũn: "Em không có giận mà."

Lương Tụng Thịnh: "Còn muốn xoa nữa không?"

Dư Niệm cọ nhẹ vào tai anh: "Có ạ."

Lương Tụng Thịnh thử ấn sâu hơn: "Nhưng phải ngoan, không được nhúc nhích."

Dư Niệm mím môi, khẽ gật đầu.

Đến khi cậu nhận ra vị trí bị chạm vào thì đã không kịp phản ứng: “Ưm…”

Dư Niệm giật mình run rẩy, vừa đau vừa xấu hổ.

Đầu ngón tay của Lương Tụng Thịnh đặt vào xương cụt của cậu, nhẹ nhàng xoa bóp: "Chỗ này cũng bị thương, không xoa sẽ để lại di chứng."

Dư Niệm mím môi, cúi gằm mặt: "Ưm…"

Lương Tụng Thịnh đỡ lấy gáy cậu: "Kêu to thế, không sợ bị nghe thấy sao?"

Dư Niệm chu môi, áp chặt vào vai anh: "Em đâu có kêu to."

“Em kêu thế này, nghe như tôi đang bắt nạt em vậy.”

Dư Niệm thổi khí vào cổ anh.

Thì anh đang bắt nạt em thật chứ còn gì.

Có ai lại xoa như thế này đâu chứ.

Đồ lưu manh, đồ xấu xa!

Cơ bắp căng cứng của cậu dần được xoa dịu, da thịt cũng mềm mại trở lại.

Lương Tụng Thịnh thả tay, chuyển sang xoa nhẹ xương hông: “Sao không nói gì, giận rồi à?”

"Em đâu nhỏ mọn thế."

Giọng của Lương Tụng Thịnh dịu dàng hơn bình thường: "Ở trường có vui không?"

Môi của Dư Niệm lướt lên xuống trên tai anh như thể đang gật đầu.

"Có làm quen được bạn mới không?"

"Dạ có." Dư Niệm lại gật đầu.

"Có ăn uống đầy đủ không?"

"Có, ăn nhiều lắm."

"Xem ra cơm căng tin cũng ngon nhỉ?"

"Cũng được ạ."

Nhưng đồ của dì Nhàn nấu ngon hơn.

Lương Tụng Thịnh: "Bạn cùng phòng mới thế nào?"

Dư Niệm ngừng một chút rồi vẫn nói dối: "Ừm, cũng tốt."

"Dư Niệm."

"Dạ?" Dư Niệm khẽ ngả người về phía trước, ngực chạm vào mặt Lương Tụng Thịnh.

Cậu nghe thấy anh đột nhiên nói: "Em nhảy đẹp lắm."

Tim Dư Niệm đập thình thịch bên tai anh: "Anh... anh thấy rồi sao?"

"Ừ, tôi rất thích."

"Cảm ơn anh." Dư Niệm đỏ mặt, cúi đầu giấu đi cảm xúc.

Trời ơi, nóng quá,

Nóng sắp cháy cả người rồi.

Lương Tụng Thịnh lại nói: "Còn nữa..."

Dư Niệm nín thở, trong lòng bỗng tràn đầy mong đợi.

"Lúc nãy em kêu..."

Dư Niệm siết chặt tay, đầu ngón tay tê cứng bấu vào cổ áo sơ mi của Lương Tụng Thịnh.

"Đặc biệt..."

"Hả?" Tất cả sự chú ý của Dư Niệm đều dồn vào nghe: "Cái gì... á á ư...!"

Nhân lúc Dư Niệm đang phân tâm, Lương Tụng Thịnh móc lấy khoeo chân bị thương của cậu, xoay mắt cá vào trong, dùng lực của cơ thể kéo mạnh đôi chân cậu.

Trong cơn đau thoáng qua, Dư Niệm chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, sau đó xương hông của cậu đã trở lại vị trí.

Lương Tụng Thịnh buông tay: "Thấy sao rồi? Còn đau không?"

Dư Niệm vẫn còn ngơ ngác, xoa nhẹ thắt lưng: "Không còn đau nữa."

Cậu vội kéo quần, lùi lại khỏi người Lương Tụng Thịnh: "Cảm ơn anh."

Lương Tụng Thịnh đưa dây lưng cho cậu: "Đi lại vài bước để tôi xem."

Dư Niệm cài lại dây lưng, xoay người tại chỗ, đi vài vòng, hoàn toàn không còn cảm giác đau như trước nữa.

Lương Tụng Thịnh: "Sau này phải chú ý hơn, đừng thực hiện động tác nguy hiểm trong điều kiện không thuận lợi.”

Đối với một vũ công, nhào lộn là việc rất bình thường, nếu không phải vì mặt đất không bằng phẳng khiến Dư Niệm mất thăng bằng thì chắc chắn cậu sẽ không ngã và gặp phải rắc rối như thế này.

Cậu tự nhận lỗi và gật đầu nhận sai.

Lương Tụng Thịnh thả tay áo xuống, khoác áo vest lên cánh tay: "Về với tôi không?"

Dư Niệm lắc đầu: "Em còn phải tập quân sự."

"Ừ, mấy ngày tới nhớ chú ý sức khỏe."

Dư Niệm ngoan ngoãn đáp: "Em biết rồi."

Lương Tụng Thịnh lại nhìn cậu một lúc: "Tôi đi đâu, em nhớ chú ý sức khỏe, hạn chế vận động."

Cánh cửa sắt màu xanh thẫm mở ra rồi đóng lại, đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân, Dư Niệm mới ôm mặt đứng tại chỗ.

Cậu bị bắt nạt rồi.