Từ Bách Chương cũng là bạn học, bạn cùng phòng và là bạn thân của Lương Tụng Thịnh thời đại học giống như Chung Nghiêm. Hiện tại, anh ấy đang làm việc tại khoa Y học cổ truyền của bệnh viện tỉnh.
Giọng nói của anh ấy vang lên trầm ấm và cuốn hút: “Không bận, cậu nói đi.”
“Tôi cần cậu hướng dẫn về một trường hợp bán trật khớp hông bên trái, có hơi gấp.”
Dư Niệm đang đứng trước mặt Lương Tụng Thịnh nên âm thanh của người kia dễ dàng lọt vào tai cậu.
Cậu khẽ xoa lưng, nhưng tâm trí lại bay lơ lửng.
Wow~ Giọng bác sĩ này nghe tuyệt quá!
Giọng trầm và từ tính!
Lương Tụng Thịnh nói: “Hiện tại không có giường hay thiết bị hỗ trợ y tế nào khác.”
“Và…” Lương Tụng Thịnh nhìn Dư Niệm rồi nói: “Em ấy rất dẻo dai.”
Không biết vì sao, khi nghe câu “rất dẻo dai,” mặt Dư Niệm bỗng dưng nóng bừng.
Cậu vụng về đưa tay ra, lén lút xoa xoa mu bàn tay.
Chỉ nghe bên kia hỏi: “Bệnh nhân này, có quan hệ gì với cậu?”
Trái tim Dư Niệm như đang đung đưa, ánh mắt cậu trở nên mơ màng, từ từ nhìn về phía Lương Tụng Thịnh.
Người nọ không chút do dự nói: “Là người nhà.”
Từ Bách Chương im lặng vài giây, cũng không hỏi thêm gì: “Không cần nằm xuống, đứng cũng được. Giáo sư chỉnh hình đã giảng qua, chắc cậu vẫn nhớ.”
“Lâu quá rồi không nhớ rõ nữa, vậy nên tôi muốn xác nhận với cậu.”
Hai người cứ nói qua nói lại, dưới sự hướng dẫn của Từ Bách Chương, họ cùng nhau ôn lại kỹ thuật nắn chỉnh hình.
Dư Niệm mới đầu còn nghe được vài câu, nhưng toàn là những thuật ngữ chuyên môn, nhiều từ ngữ thấy chán, chưa đầy nửa phút cậu đã bắt đầu muốn tám chuyện.
Hình như bác sĩ này rất thân thiết với Đại Cổ Vậy, chắc chắn là bạn bè. Nhưng họ nói chuyện lại rất nghiêm túc, không biết bình thường họ có như vậy không? Không thấy chán à?
Sau khi nghe máy xong, Lương Tụng Thịnh nhét điện thoại vào túi quần: “Chờ ở đây, đừng di chuyển.”
Dư Niệm ngoan ngoãn gật đầu.
Dù có bảo cậu di chuyển cậu cũng chẳng dám.
Giờ cậu cảm thấy khớp hông mình rất kỳ lạ, cứng đờ, không nhúc nhích thì không đau, nhưng chỉ cần hơi động một chút là đau đến chết khϊếp.
Dư Niệm nhìn chằm chằm vào Lương Tụng Thịnh, thấy anh ra khỏi phòng dụng cụ, chỉ sau hai phút lại quay trở lại với một chiếc ghế.
Lương Tụng Thịnh cởϊ áσ vest, xắn tay áo lên tới khuỷu tay rồi ngồi thẳng trước mặt Dư Niệm: “Em đã nghe rõ những gì bác sĩ nói chưa?”
Dư Niệm giấu tay ra sau lưng, gật đầu.
Nghe hay không thì không biết, nhưng nhất định phải gật đầu.
Lương Tụng Thịnh kéo ghế lại gần, đầu gối anh chạm vào chân Dư Niệm: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi không cho em động đậy thì em tuyệt đối không được động.”
“Vâng.” Dư Niệm gật đầu, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
Lương Tụng Thịnh dạng chân ra, đầu gối anh chạm vào mép quần kiểu lính, Dư Niệm như bị kẹp giữa hai chân anh.
Cảm xúc hồi hộp chưa kịp lan tỏa, Dư Niệm đã bị những động tác tiếp theo của anh làm cho hoảng sợ, cậu vội vàng tránh né.
Không được không được, không thể như thế này được!
Đây là muốn làm gì vậy?!
Nhưng tốc độ của bệnh nhân sao có thể bằng sức mạnh của bác sĩ. Dư Niệm bị kẹp chặt, hai bàn tay to đặt lên hông cậu rồi sờ soạng khắp nơi!
Cảm giác đau đớn về thể xác giảm đi, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng lại tăng lên không ngừng.
Đôi mắt của Lương Tụng Thịnh sâu thẳm, ánh nhìn sắc lạnh quét tới: “Tôi có bảo em động đậy sao?”
"Xin, xin lỗi ạ.” Dư Niệm nhắm mắt, môi mím lại: “Em quên mất, lần này em sẽ không động, tuyệt đối không động nữa!”
Lương Tụng Thịnh cúi người, tháo dây giày cho cậu.
Dư Niệm đứng thẳng, không dám cúi đầu, cậu siết chặt vạt áo, ngây thơ hỏi: “Bác sĩ Lương, muốn làm gì vậy?”
“Không nghe thấy những lời bác sĩ Từ nói à?”
Lưng Dư Niệm lập tức thẳng tắp như bị đóng băng: “Có, có nghe thấy, anh làm đi!”
Hu hu hu…
Hỏng rồi, hoàn toàn không nhớ gì!
Lương Tụng Thịnh tháo giày bên trái của Dư Niệm, sau đó quỳ xuống, nâng bàn chân của cậu đặt lên đùi mình.
Dư Niệm cảm thấy như đang ngồi trên bếp lửa, nóng đến mức muốn bốc khói, nhưng vẫn thầm mừng vì tối qua cậu đã tắm và hôm nay không đeo tất hình gấu.
Dư Niệm từ từ cúi đầu, lén lút động đậy ngón chân trên đùi Lương Tụng Thịnh. Nhưng tư thế này thật kỳ quái, giống như, giống như…
Không được không được!
Không nghĩ nữa, không thể nghĩ lung tung,
Không không không, không có gì hết!
Lương Tụng Thịnh đỡ lưng cậu, nắm lấy tay cậu đặt lên vai anh: “Lại đây, ôm tôi.”
Trong đầu Dư Niệm hiện lên một đống suy nghĩ linh tinh, một lúc sau cậu mới hỏi: “Ôm, ôm chỗ nào ạ?”
“Chỗ nào ôm chặt được thì ôm, ôm vào rồi không được động đậy nữa.”
Dư Niệm giả bộ bình tĩnh, dang tay ôm lấy cổ Lương Tụng Thịnh.
Vì đang đứng nên cậu có góc nhìn cao hơn, tầm mắt vừa qua đỉnh đầu Lương Tụng Thịnh. Ở góc độ này không thấy mặt anh nên cũng không đến nỗi căng thẳng.
Dư Niệm nghiêng đầu, đôi môi chạm vào vành tai anh. Tóc của người đàn ông hơi cứng, đầu ngón tay va vào cằm và cánh tay cậu, cơ thể anh toả ra mùi hương quen thuộc giống như trong xe của Lương Tụng Thịnh.
Mùi gỗ thông hòa quyện với mùi thuốc sát trùng.
Đó là mùi của anh.
Lương Tụng Thịnh nói: “Ôm chặt, sắp bắt đầu rồi.”
Trong lòng Dư Niệm như có hàng triệu viên bi thủy tinh, cậu đầu cúi thật thấp, siết chặt hay tay.
Ở khu vực mà cậu không nhìn thấy, vạt áo bị người khác kéo lên, một bàn tay chạm vào.