[Dân Quốc] Hoài Cẩn Bảo Du

Chương 41

Thấy không xử lý được Tề Anh, Ngũ Thế Thanh quay lại nhặt đôi dép rơi giữa đường, rồi vào phòng mạt chược, bắt đầu đổ ập xuống mắng Thủy Sinh và má Ngô.

“Gia cắt ăn của các người, hay là cắt uống của các người? Các người thiếu tiền đến vậy sao?”

[Đại tiểu thư nhà chúng tôi thua vài trăm đồng cũng chẳng có gì to tát]

[Lão độc thân! Đáng đời phải sống độc thân cả đời.]

[Chính anh ta tự mình bắt nạt người khác, còn dám mắng người khác]

Thủy Sinh lặng lẽ xếp lại số tiền thắng được để vào túi, cúi đầu chào gia đang nổi giận như sấm đùng đùng, rồi đi ra.

Má Ngô lườm trắng mắt một cái rồi quay đầu bước đi.

Hoài Cẩn đứng dậy trừng mắt liếc nhìn lão lưu manh, phồng má trở về phòng.

Lão lưu manh đứng một mình trong phòng mạt chược, cảm thấy mình thật sự bị oan! Rõ ràng là ba người kia đã lừa tiền cô bé, tại sao cô bé lại trừng anh?!

Nửa giờ sau, lão lưu manh cầm hai nghìn đồng vừa lấy từ két sắt, gõ cửa phòng cô bé, gõ mãi không thấy ai trả lời, đành hạ giọng gọi.

“Tôi đây!”

“Anh đi đi! Đừng gõ cửa phòng tôi!”

Vẫn chưa nguôi giận!!!

Trong lòng Lão lưu manh nghiến răng nghiến lợi mắng đám đàn em của mình một trận, rồi ngồi xổm xuống, từng tờ tiền nhét qua khe cửa vào phòng cô bé. Sau đó quay lại bảo bếp sáng mai làm bánh bao nhân thịt heo và hành lá mà cô thích nhất.

-

Ngày hôm sau, Hoài Cẩn như thường lệ xuống ăn sáng.

Ngũ Thế Thanh nín thở, cố gắng bỏ qua mùi hành, hỏi: “Bánh bao có hợp khẩu vị không?”

“Cũng được.” Hoài Cẩn biết đây là bánh bao đặc biệt dành cho mình, gật đầu nói: “Cảm ơn Ngũ gia.”

Dù không quá nồng nhiệt nhưng thái độ đã tốt hơn nhiều so với tối hôm trước, chưa kể hôm nay khi Ngũ Thế Thanh đi, Hoài Cẩn vẫn như mọi khi đứng ở cửa tiễn nhìn theo xe rời đi.

Ngũ Thế Thanh cảm thấy đứa trẻ thật tốt, dù bị ấm ức nhưng không để cảm xúc kéo dài qua đêm, lại còn lễ phép với người lớn, tốt hơn nhiều so với những đứa trẻ được chiều chuộng từ bé, kiêu ngạo, không biết tôn trọng người lớn.

Bên này, Ngũ Thế Thanh vì việc Hoài Cẩn đi học mà chạy đi chạy lại một hai ngày, đã bỏ lỡ không ít việc, giờ cuối cùng cũng hoàn tất thủ tục nhập học, thì lại có chút bận rộn, trưa không về nhà ăn cơm. Ngày hôm đó là thứ Bảy, thường thì đêm thứ Bảy là thời điểm làm ăn tốt nhất của Tân Thế Giới, hôm đó lại hẹn người ta buổi tối đến Tân Thế Giới bàn chuyện, tính ra thì cả trưa và tối đều không có thời gian trở về.

Nghĩ đến cô bé ở nhà tối hôm qua vừa bị chọc cho mất hứng, hôm nay khó khăn lắm mới vui hơn một chút, mà mình lại không về nhà cả ngày, cảm thấy cô bé mỗi ngày đều mong đợi mình về, Ngũ Thế Thanh bèn gọi điện thoại về nhà.

Bên Ngũ Thế Thanh vừa để Tề Anh kéo một người làm anh khó chịu ra ngoài, quay lại cầm điện thoại, giọng ngay lập tức trở nên dịu dàng: “Hôm nay thực sự có nhiều việc, có lẽ sẽ về muộn, cô tự ăn cơm, không cần đợi tôi, đi ngủ sớm, đừng đan len quá muộn, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi ra ngoài sớm về sớm, tối sẽ cho người ở trong sân chiếu bộ phim hôm trước cô chưa xem xong.”

Rồi nghe cô bé ở đầu dây bên kia nói: “Không sao, nếu anh bận thì không cần đặc biệt trở về, nhưng dù không về, banh cũng phải nhớ ăn uống cho tốt, đừng để đói một bữa no một bữa, hỏng dạ dày, cũng là tự mình chịu khổ.”

Ngũ Thế Thanh cảm thấy có lẽ cô bé đã quên đi sự không vui hôm qua, giọng nói nhẹ nhàng êm ái, dù chỉ qua điện thoại cũng khiến Ngũ Thế Thanh cảm thấy ngọt ngào, trong lòng ấm áp vô cùng, trong điện thoại liên tục đáp: “Tất nhiên, nếu cô đã dặn dò tôi, tôi còn không nghe lời cô sao?!”

Nói ra câu này, bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu. Ngũ Thế Thanh nghĩ có lẽ cô bé không còn gì để nói, chuẩn bị chào tạm biệt thì nghe thấy cô bé ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói: “Cuộc đời này của tôi, nói ra thì chỉ có với anh là không có quan hệ gì, không cầu mong gì, lại đối xử tốt với tôi nhất. Tôi lớn lên đến giờ chưa làm đúng được mấy việc, gì cũng làm không tốt, có lẽ việc đúng duy nhất là cứu anh. Năm đó mẹ tôi luôn nói anh là người xấu, tôi không tin, cho dù sau này anh không hại tôi mà trực tiếp rời đi, mẹ tôi cũng nói anh không phải người tốt, trước khi chết còn đặc biệt căn dặn tôi đừng đến tìm anh, không ngờ, anh lại là người tốt đối xử tốt với tôi nhất.”