Nói về người mẹ đã qua đời, Hoài Cẩn hiếm khi nói nhiều như vậy, nhưng nói một hồi, cô lại dừng lại có chút đăm chiêu, nhíu mày, rồi nghĩ một chút, có chút do dự nói: “Hôm nay gia đi Anh Đức hả? Trung học Anh Đức? Gia đi đến đó làm gì?”
Thấy ba người trên bàn bài nhìn cô với ánh mắt đầy sự đồng cảm. Trên bàn bài, đánh bài cũng đã có chút tình nghĩa, huống chi đây là một người có phẩm cách bài rất hiếm thấy, thua vài trăm đồng, thắng một ván nhỏ nhất, chỉ có vài hào, mà vẫn cười ha ha.
Thủy Sinh: “Gia đi quyên tiền cho trường học, người đưa tiền là đại gia, cô đến đó chính là tổ tiên của bọn họ, coi như đổi chỗ đi chơi đi.”
Tề Anh: “Ai bắt nạt cô, cô nói cho tôi biết, tôi sẽ đánh hắn.”
Má Ngô: “Ngoan, gia của chúng ta chỉ có chút tâm tư này, cả đời chỉ nghĩ đến việc học, cô chỉ cần chịu đựng một chút, nhé?”
-
Mẹ tôi trước khi chết đã bảo tôi đừng đến Thượng Hải tìm cái lão bụi đời này nương tựa, tôi không nghe là lỗi của tôi!
...
Về việc Hoài Cẩn không muốn đi học, má Ngô, Tề Anh và Thủy Sinh đều đứng về phía Hoài Cẩn.
Má Ngô, Tề Anh và Thủy Sinh, đều có xuất thân cực kỳ khổ cực như Ngũ Thế Thanh, hồi nhỏ đừng nói đến việc học, mà ngay cả cơm cũng không có mà ăn, nhưng giờ ba người không phải đều sống tốt sao? Có ăn có uống, có tiền có thế có mặt mũi, hơn hẳn nhiều người học thức.
Đọc sách có ích gì? Ba người đều cảm thấy có thể có chút ích lợi, nhưng không có gì lớn lao.
Trong mắt ba người bọn họ, Hoài Cẩn là một cô gái biết chữ biết làm văn, lại còn biết cả ngoại ngữ, vậy cần gì phải đi học? Nếu cô muốn đi học thì cũng sẽ theo cô, nhưng giờ cô không muốn đi, tại sao phải ép cô? Gia của bọn họ không phải không nuôi nổi cô, cứ ở nhà chơi, đan áo len, tưới hoa, khi nào cần gặp người nước ngoài thì theo làm phiên dịch cũng khá tốt.
Hoàn toàn không hiểu cách nghĩ của gia bọn họ là thế nào.
Má Ngô kéo Hoài Cẩn đang sắp khóc đến, để cô dựa vào trong lòng mình, một tay nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Không sao đâu không sao đâu, chúng ta cứ đi học vài hôm, sau đó nếu không vui thì sẽ nói lại với gia.”
Anh Đức là đều do Tề Anh lỡ miệng nói ra, nếu không phải anh ta lỡ miệng thì Hoài Cẩn cũng không biết, Thủy Sinh ở dưới bàn đã đá Tề Anh một cước: “Cho cậu lắm miệng!”
Tề Anh cảm thấy mình có chút oan uổng, nói: “Vậy thì tôi không nói, nhưng không tới hai ngày nữa là cô ấy vẫn phải đi học, muốn trách thì phải trách gia của chúng ta ấy!”
Ngũ Thế Thanh chính là đúng lúc đó đi xuống.
Mặc bộ đồ ngủ nhung nâu màu sáng sặc sỡ, thắt lưng buộc một cái nơ khó coi cực kỳ ở chính giữa phía trước, nhíu mày, thong thả đi từng bước, mắt còn ngái ngủ từ trên lầu đi xuống.
Có lẽ vừa mới ngủ dậy, có chút mơ màng, Ngũ Thế Thanh nhìn Tề Anh vừa mới thắng một ván bài, nhìn chồng tiền dày trước mặt Thủy Sinh, rồi nhìn má Ngô đang ôm Hoài Cẩn trong lòng, lại nhìn Hoài Cẩn mặt mày như tro tàn, lập tức nổi giận quát lên.
“Các người ba người hợp lại bắt nạt một cô bé, có thấy xấu hổ không?!!! Có mặt mũi không?!!!”
Tựa như cảm thấy lời nói không đủ để diễn đạt sự tức giận của mình, Ngũ Thế Thanh cầm một bức tượng đồng từ tủ bên cạnh ném vào Tề Anh.
Dù Tề Anh có bề ngoài hung ác, nhưng cũng chỉ là bị người khác gọi là ông nội, ở trước mặt Ngũ Thế Thanh thì không dám phản kháng, tuy nhiên, không dám phản kháng nhưng anh ta có thể chạy, lập tức từ trên ghế nhảy lên, ôm đầu mà chạy, Ngũ Thế Thanh cầm bức tượng đồng đuổi theo hai bước, tiếc là đi dép lê không chạy nhanh được, cũng cảm thấy mình là một đại lão giang hồ mà giữa đêm mặc đồ ngủ đuổi người thì hơi mất mặt, nên không đuổi nữa, chỉ ném bức tượng đồng về phía Tề Anh đang chạy lên tầng hai, Tề Anh né được, bức tượng nện vào tay vịn cầu thang, kêu đinh đang rồi rơi xuống đất lăn xa vài mét.