Chương 3: Có hận không?
Xe chạy băng băng trên đường, bên trong xe im lặng đến mức không ai nói lời nào. Sau một lúc lâu, Đan Phi Liêm mới phá tan sự im lặng.
“Em... sống tốt chứ? Năm đó anh cùng mẹ rời đi, bỏ lại em một mình, em có hận anh và mẹ không?”
“Đó là sự lựa chọn của em, chẳng có gì phải hận hay không cả. Năm năm trước, khi ba mất trong một cuộc thanh trừng bang hội, em đã tự nguyện tiếp nhận gia sản.”
Khi đó, hắn chỉ là một thiếu niên 16 tuổi. Không ai ngờ rằng Ngân Môn, từ một bang nhỏ của người Hoa tại Philadelphia, lại phát triển thành tổ chức lớn nhất của người Hoa ở Mỹ. Tổng bộ đặt tại Chinatown ở San Francisco, quyền lực lan rộng đến từng góc có người Hoa sinh sống, thậm chí cả chính phủ cũng phải kiêng dè ba phần.
“Vậy à…”
Đan Phi Liêm luôn cảm thấy áy náy với Đan Ngân Tuyết.
Nhìn qua cửa sổ xe, cảnh vật bên ngoài lùi lại nhanh chóng, khiến anh nhớ lại một cảnh tượng sáu năm trước…
“Ngân Tuyết, hãy hứa với anh, đến Hồng Kông cùng anh và mẹ, được không?”
Đan Phi Liêm nắm tay Ngân Tuyết, bàn tay hơi run, giọng nói khẩn thiết không thể bỏ qua.
“Không, em muốn ở lại.” Hắn thẳng thừng từ chối.
“Tại sao? Không phải em vẫn luôn hy vọng chúng ta mãi mãi bên nhau sao?”
Đan Phi Liêm kinh ngạc.
Từ nhỏ đến lớn, cả hai đã cùng trải qua những cơn ác mộng khi bị kẻ thù săn đuổi. Chẳng lẽ một cuộc sống yên bình lại không phải là giấc mơ của Ngân Tuyết?
Anh cứ nghĩ rằng Ngân Tuyết cũng như anh, khao khát một cuộc sống bình dị và hạnh phúc.
“Anh ơi, em muốn mạnh mẽ hơn, đủ để có thể bảo vệ anh.”
Nếu cứ ở bên cạnh Đan Phi Liêm, hắn chỉ có thể là em trai của anh, chỉ có thể nhìn anh ở bên người phụ nữ khác. Cho nên, hắn phải trở nên mạnh mẽ, chỉ có như vậy, hắn mới có thể chiếm trọn anh, không để ai khác chạm vào anh.
“Đến tổng bộ rồi.” Đan Ngân Tuyết nói, ngắt lời dòng suy nghĩ của Đan Phi Liêm.
“Phi Liêm của anh trưởng thành thật rồi!”
Khi xe đi qua cổng lớn, Lý Ái Lâm trầm trồ.
Lần này cô đến Mỹ cùng Đan Phi Liêm, cô đã mang tất cả những trang sức đắt giá nhất của mình, định thể hiện gia cảnh giàu có của bản thân. Nhưng không ngờ nhà của Đan Phi Liêm lại xa hoa đến vậy. Không kể đến hai bên đường những loài hoa lạ, chỉ riêng đài phun nước ở giữa đã có thể thấy là tác phẩm của một nghệ nhân danh tiếng.
Đến giờ, cô vẫn chưa hết kinh ngạc.
Đan Ngân Tuyết lạnh lùng liếc nhìn cô, vẻ mặt đầy khinh thường. Hắn nhất định phải loại bỏ chướng ngại này. Nhưng mà, loại phụ nữ ham vật chất như cô quả thực dễ đối phó.
Chiếc xe dừng cách đại trạch khoảng mười lăm phút đi bộ, lúc này trời đã đổ mưa lớn.
“Môn chủ, ngài có cần…” Triệu Nghiêm ngỏ ý muốn đi trước lấy dù, nhưng bắt gặp ánh mắt ngăn cản của Đan Ngân Tuyết.
Thế là, cả nhóm cùng nhau dầm mưa tiến vào tòa nhà.
“Để vị hôn thê của anh vào tắm trước đi. Em sẽ bảo người chuẩn bị quần áo cho chị ấy.” Đan Ngân Tuyết vẫn luôn dùng giọng điệu nhẹ nhàng khi nói với anh trai, nhưng mặt không chút biểu lộ cảm xúc.
Lý Ái Lâm không chần chừ, liền đi thẳng vào phòng tắm.
Trong lúc cô tắm, Đan Ngân Tuyết hỏi:
“Anh ơi, mẹ dạo này sao rồi?”
“Mẹ rất tốt, đã gặp và kết hôn với một người đàn ông tử tế.”
Trọng giọng nói rõ ràng lộ ra chút buồn bã.
Dù mẹ luôn muốn anh quay về sống cùng bà, nhưng anh đã từ chối, vì ngôi nhà đó không còn là nơi dành cho anh nữa.
Đan Ngân Tuyết nghe vậy, chỉ nhìn anh im lặng.
Hai người không nói thêm gì cho đến khi, 30 phút sau, Lý Ái Lâm từ phòng tắm bước ra.
“Phi Liêm, bộ quần áo này không tệ nhỉ!”
Lý Ái Lâm vui vẻ xoay người, khoe bộ lễ phục đắt tiền mà Đan Ngân Tuyết đã chuẩn bị cho cô.
“Ừ, cũng được.” Đan Phi Liêm đáp lại.
“Anh ơi, chúng ta cũng nên tắm đi, không thì sẽ cảm mất.” Đan Ngân Tuyết nắm tay Đan Phi Liêm, kéo anh vào phòng tắm mà không đợi anh phản đối.