Chương 2: Vị hôn thê
"Anh đấy nha, chính là cái dáng vẻ này. Anh chẳng lẽ không biết sao? Anh càng thể hiện vẻ mặt này, lại càng khiến người khác... muốn làm những điều tàn nhẫn với anh."
Những ngón tay thon dài qua khuôn mặt anh, Đan Ngân Tuyết cười khẽ, khiến Đan Phi Liêm không khỏi cảm thấy trong lòng kinh hãi.
Ngay sau đó, phía dưới Đan Phi Liêm bị Đan Phi Tuyết nắm lấy, khiến anh không khỏi phát ra âm thanh rêи ɾỉ ngọt ngào.
“Hừm um… Buông tay…”
Anh kinh sợ nhìn em trai mình.
Mà nơi bị nắm lấy lại có cảm giác tê dại, Đan Phi Liêm cảm giác được ngón tay Đan Ngân Tuyết chọc ngoáy không ngừng ở hạ thân mình.
“Ngoan, rất nhanh …” Hắn lẩm bẩm, trên mặt thì đỏ ửng như người say.
“Anh ơi, anh có thích em không?” Đan Ngân Tuyết thở hổn hển, vẫn không từ bỏ ý định truy hỏi.
“Không…”
Từng đợt kɧoáı ©ảʍ ập tới, nhưng anh vẫn liều ch·ết ngoan cố chống lại, chỉ là còn chưa kịp nói xong đã bị môi hắn lấp kín ngăn chặn.
“Thôi được, hôm nay tạm tha cho anh.”
Tuy là nói như vậy nhưng du͙© vọиɠ vẫn cần người dập tắt, động tác thân dưới không dừng, hướng cơ thể Đan Phi Liêm đâm chọc …
Sau khi rút ra, não bộ Đan Phi Liêm lúc này mới hoạt động, rốt cuộc là từ khi nào, quan hệ của anh và Ngân Tuyết lại vặn vẹo thế này.
Đột nhiên, Đan Phi Tuyết cầm lấy tay anh nắm lấy bộ phận sinhduc đang cương cứng của hắn, anh không khỏi kinh dị mà mở to hai mắt.
“Anh ơi, đều là tại anh không tốt đấy. Anh nhìn này, nó lại muốn bắt nạt anh nữa này.”
Đan Phi Liêm nhìn em trai của mình, khuôn mặt hờn dỗi, oán trách lại trêu đùa. Mà anh … Giờ phút này đã nói không ra lời.
Đêm còn rất dài, cùng với đêm tối tịch mịch, trừ bỏ tiếng thở dốc nặng…
Còn có tiếng rêи ɾỉ.
+
Ba tháng trước, San Francisco, Mỹ.
“Anh ơi, anh đã về rồi!”
Đan Ngân Tuyết khi nhìn thấy Đan Phi Liêm thì cười tươi. Rất tự nhiên trực tiếp lấy hành lý từ tay anh.
“Anh ngồi máy bay lâu như vậy, chắc chắn là mệt rồi, để em giúp anh!”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn em.” Đan Phi Liêm ngạc nhiên một chút, rồi cười sảng khoái.
“Phi Liêm, em mệt quá!” Đột nhiên có giọng nữ ngọt ngào vang lên từ phía sau Đan Phi Liêm.
Đan Ngân Tuyết nhìn về phía Đan Phi Liêm, lông mày hơi nhướng lên,lạnh lùng hỏi:
“Cô ấy là ai?”
“Ngân Tuyết, để anh giới thiệu. Đây là Lý Ái Lâm, vị hôn thê của anh.”
“Chào em, chị là Lý Ái Lâm.”
Lý Ái Lâm chìa tay phải ra, ánh mắt hướng về Đan Ngân Tuyết với chút gì đó quyến rũ. Không ngờ rằng em trai của Đan Phi Liêm lại có diện mạo điển trai như vậy.
Da trắng, tóc đen bóng mượt, lông mày thanh tú nhưng có chút hơi nhướng lên, đôi mắt đen sâu như đêm tối, mũi cao thẳng và đôi môi quyến rũ, tạo nên một vẻ đẹp thu hút như muốn được khám phá.
Đan Ngân Tuyết chỉ nhìn cô một cách thờ ơ, không bắt tay đáp lại, để mặc tay phải của Lý Ái Lâm lơ lửng giữa không trung. Hắn kéo anh trai đi về phía cửa ra của sân bay, chỉ nói thêm một câu với trợ lý: “Triệu Nghiêm, giúp chị ta cầm hành lý đi!”
Triệu Nghiêm kính cẩn đáp lời:
“Vâng, thưa môn chủ.”