“Ta tên Chiến Cửu, ta yêu cầu sự trợ giúp của các ngươi. Ta sẽ cho các ngươi một số tiền. Các ngươi giúp ta chữa thương và ta cần một chỗ dưỡng thương.” Âm thanh khàn khàn của nam nhân lộ ra sự mệt mỏi, nhưng không để lộ ra bộ dáng suy yếu do bị thương. Chỉ bằng điểm này, Ứng Phong liền biết mười tên như hắn cũng không phải là đối thủ của anh. Hơn nữa hắn đã nhận ra người này là ai. Chính là nam nhân gặp ở trước cửa đổ thạch tràng. Là người hắn cảm nhận được khí tràng cường đại đến mức dọa người.
Việc Mã Hiểu Thiên tham tiền không phải giả, nhưng cậu rất sợ phiền toái. Cậu theo bản năng phản đối, chỉ là lúc nam nhân nói chuyện cùng Ứng Phong đôi mắt luôn nhìn về phía cậu. Mã Hiểu Thiên nhớ tới đời trước nghe qua câu “Bị rắn độc theo dõi”, hiện tại cậu cảm nhận được loại cảm giác này. Điều khác biệt duy nhất là cậu không cảm nhận được nguy hiểm, mà là khẩn trương cùng hoảng hốt.
Ứng Phong cũng không hy vọng giữ lại tên này, nhưng hắn không thể báo nguy. Hắn không biết nam nhân này rốt cuộc là ai, khí tràng như này ít nhất là phải là huyền cấp Khôi nhân. Mà cấp bậc Khôi nhân này sẽ có thân phận và đặc quyền nhất định, hắn sợ mang tai họa vào người. “Nhà chúng ta không còn chỗ trống! Ngươi đi tìm nơi khác đi. Chúng ta sẽ nói chưa từng nhìn thấy ngươi.”
Nam nhân hơi nhíu mày, khuôn mặt banh lại, nhìn qua càng thêm hung. “Các ngươi không có lựa chọn. Mang ta về!”
Cuối cùng hai người vẫn không thể “Tự cứu”. May mắn vết thương ngoài của Chiến Cửu không nghiêm trọng, Khôi nhân bị thương máu sẽ đông lại nhanh hơn người bình thường. Cho nên sẽ không lưu lại những vệt máu loang lổ.
Đi vào nhà Mã Hiểu Thiên, Chiến Cửu cũng không ngồi xuống ngay, mà vô cùng cảnh giác nhìn bốn phía. Xác định không có người, anh mới thu lại một chút biểu tình. Làm cho trong lòng Ứng Phong và Mã Hiểu Thiên vô cùng khó chịu, đã thế còn không biết phản kháng như thế nào.
“Ngươi thấy rồi đó. Nhà ta chỉ có hai cái phòng. Hai chúng ta mỗi người một phòng, không có chỗ cho ngươi ở đâu.” Mã Hiểu Thiên đối với chuyện này vẫn rất kiên trì. Tuy không thể trêu vào nhưng cứ cho anh chứng kiến tận mắt.
Chiến Cửu nhìn thoáng qua thảm ở phòng khách. “Ta ngủ ở chỗ này.”
Mã Hiểu Thiên xúc động đến muốn quỳ xuống đất. Sớm biết như vậy cậu liền đem cái thảm này bán đi, dù sao cái sô pha nhỏ cũng không lọt vào mắt của vị đại gia này. “Chỉ là….!”
Chiến Cửu móc trong ngực ra một hạt châu màu bạc, đưa cho Mã Hiểu Thiên. “Chỗ này có bốn khối linh thạch. Một khối nhị cấp, ba khối tam cấp. Đây là thù lao cho ngươi. Chờ ta tìm được địa phương thích hợp liền rời đi. Yên tâm, ta không phải sát thủ, cũng không phải lính đánh thuê. Ta chỉ bị người ám toán. Sẽ không chọc đến phiền toái.”
Mã Hiểu Thiên tiếp nhận hạt châu màu bạc, gan càng thêm to ra.” Cái kia…. Cái này…. Ta có thể đem bán sao?”
Chiến Cửu gật đầu: “Đương nhiên có thể. Tuy nhiên ngươi có thể liên hệ nhà đấu giá. Trong ba khối tam cấp linh thạch có hai khối tương đối đáng giá.”
Không biết có phải do đôi mắt bất biến của Chiến Cửu luôn nhìn chằm chằm cậu, hơn nữa nghe đến linh thạch hình thức tham tiền liền nhanh chóng khởi động, không những không sợ hãi. Còn theo bản năng hỏi một câu: “Túi trữ vật của cái này đâu?”
Chiến Cửu đuôi lông mày hơi động một chút, nhưng cũng không có phản ứng gì quá mức. “Của ngươi. Trước giúp ta chuẩn bị đồ ăn. Cái túi trữ vật này coi như là tiền cơm đi.”