Dị Thế Chi Thợ Săn Linh Thạch

Chương 23: Phiền toái lớn

Hôm nay Mã Hiểu Thiên được một khối màu xanh đậm, đối với nham ngọc được coi như thuộc loại đẹp nhất. Màu xanh đậm nhàn nhạt pha thêm màu trắng gạo, nếu như không có vết nứt, sau khi bị hấp thu xong linh khí liền có thể trở thành một viên ngọc xinh đẹp. Đáng tiếc chỉ nhìn bằng mắt thường cũng biết bên trong đã vỡ thành từng mảnh. Không biết còn bao nhiêu khối có thể dùng được.

Hai người không định đi tàu điện ngầm, gần đến nhà bỗng một trận tiếng hô chói tai vang lên.

Đối với Mã Hiểu Thiên đây là âm thanh rất xa lạ, nhưng Ứng Phong thì không. Hắn rõ ràng biết đây là tiếng kêu của xà hình Khôi nhân. Hơn nữa nghe tiếng kêu thảm thiết như đang bị thương.

Ý thức được điểm này, hắn cả người căng chặt, ngay lập tức tiến vào trạng thái phòng bị. Theo hướng của âm thanh, hai người liền nhìn thấy con hẻm cách nhà bọn họ không xa, một nam tử áo đen ôm vai chạy ra, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.

Sóng lưng Mã Hiểu Thiên có chút lạnh, cậu chưa thấy qua trường hợp như này. Cho nên theo bản năng nhích ra phía sau Ứng Phong, một chút đều không cảm thấy có gì mất mặt.

Đúng lúc này, trong con hẻm lại đi ra một người nam nhân, dáng người to lớn hơn người vừa chạy trốn kia nhiều. Nhưng người này thân thể có chút bất ổn, đỡ tường, trên tay tràn đầy máu tươi.

“Hiểu Thiên, đệ mau về nhà!” Ứng Phong không biết nơi này xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác làm hắn biết trong thành thị xảy ra sự kiện thấy máu, chắc chắn liên quan đến việc trả thù.

Mã Hiểu Thiên cũng muốn chạy, chỉ là không biết tại sao, Ứng Phong vừa dứt lời, nam nhân kia liền thấy được bọn họ, đặc biệt là đôi mắt luôn theo dõi Mã Hiểu Thiên. Cậu giống như bị đóng đinh tại chỗ, toàn thân nổi da gà, hoàn toàn không thể cử động cơ thể. Hơn nữa cậu cảm thấy nam nhân này thật quen mắt, cậu nhất định đã nhìn thấy ở đâu rồi.

Khi nam nhân nhìn đến Ứng Phong, phản ứng đầu tiên là đem linh lực rót vào lòng bàn tay, nhưng khi nhìn Mã Hiểu Thiên, chân mày hơi giãn ra một chút. Thường nhân đối với Khôi nhân là không có tính uy hϊếp nhất, một tên Khôi nhân nhỏ gầy đi cùng với một tên Thường nhân càng thêm nhỏ gầy. Một bàn tay của anh liền có thể giải quyết. Hơn nữa anh cảm thấy tên thường nhân nhìn có chút quen mắt. Chỉ dựa vào điểm này, anh liền ra một quyết định. Anh không thể đi bệnh viện, cũng không thể dùng tài khoản cá nhân của chính mình. Lúc này anh cần nhất là điểm dừng chân, an bày mọi thứ xong rồi tính tiếp.

Nhìn nam nhân tới gần, Ứng Phong huyễn hóa ra móng vuốt. Đến khi nam nhân mở miệng, hắn cũng không buông xuống phòng bị.