Người có tiền mời Linh nhân, tất nhiên là người tài đại khí thô, hơn mấy vạn còn không để trong lòng, đương nhiên càng không để ý đến một ngàn. Tảng đá này đã giải sụp, đối với bọn họ không đáng một đồng, nhưng có người nguyện ý mua, không quan trọng là bao nhiêu tiền, đều làm họ rất mới mẻ. Cho nên đừng nói đến chủ nhân của cục đá cùng vị Linh nhân người đã chọn cục đá kia, đến người xung quanh xem náo nhiệt cũng rất tò mò.
Bất quá đem đá vụn thành tiêu bản cũng không có gì hiếm lạ, có một ít Linh nhân sẽ nghiên cứu một số linh thạch có vẻ ngoài đặc thù, hoặc là nghiên cứu hướng đi của hoa văn. Chẳng qua người mua là Thường nhân thì vô cùng hiếm thấy, tuy nhiên có nơi chuyên môn bán tiêu bản, nên không cần đến đổ thạch tràng, cũng không có ai đến nơi này tìm mấy cục đá bị đổ sụp rồi dính xui xẻo.
Kỳ thật Ứng Phong cũng không hiểu mấy cái quanh co lòng vòng này, chỉ theo bản năng bảo hộ Hiểu Thiên. Nhưng tính tình chủ nhân cục đá vô cùng tốt. Có lẻ do bộ dáng Mã Hiểu Thiên rất dễ làm người yêu mến, chẳng những không sinh khí mà ngược lại còn cười ha hả đáp ứng yêu cầu của cậu. “Được thôi, chúng ta liền một tay giao tiền, một tay giao hàng.” Nói xong hắn cúi đầu nhìn về phía Linh nhân. “Cái này một ngàn, giữa trưa mời ngươi ăn băng điểm.”
Ăn băng điểm với một ngàn, Mã Hiểu Thiên trong lòng yên lặng phun tào. Bất quá là chuyện nhà người ta, cậu chỉ quan tâm đến mấy cục đá vụn. Hiện tại không cần giao dịch bằng tiền mặt, đa số sẽ dùng trí não nên rất tiện lợi. Cậu thí điên thí điên đi nhặt mấy cục đá. Làm người xung quanh đều muốn cười, Ứng Phong bị biểu tình của người khác làm cho xấu hổ, nhưng Mã Hiểu Thiên lại một chút đều không cảm nhận được gì. Cậu cảm thấy chính mình đã nhặt được bảo bối.
Chỉ có một việc Mã Hiểu Thiên hoàn toàn không nghĩ tới, cậu vừa mới chạm vào giữa khối nham ngọc, tay đã bị chấn động một chút, theo đó trong đầu tựa như có thứ gì bò vào, bên tai “Ong Ong” rung động, khủng bố nhất chính là trước mắt bỗng biến thành màu đen.
Nhìn Mã Hiểu Thiên vừa ngồi xuống thân thể đã bất thường, Ứng Phong lập tức đỡ lấy cậu: “Đệ xảy ra chuyện gì?”
Cảm giác chỉ lướt qua trong nháy mắt, Mã Hiểu Thiên nhanh chóng hồi thần. Sau đó kéo tay áo Ứng Phong: “Huynh hỗ trợ đệ thu một ít đi.”
Ứng Phong nhíu mày. Nhưng không nói hai lời liền bắt đầu bận việc. Hai người không có đồ trữ vật tùy thân không gian, Khôi nhân thường ngày đều mang theo túi chỉ dùng để đồ vật nhỏ cần thiết, dù sao tảng đá này cũng không quá lớn, cân nặng này đối đối với Khôi nhân liền nhẹ như không. Xách tốt cục đá, Ứng Phong nâng Mã Hiểu Thiên dậy. “Đệ không thoải mái, chúng ta nhanh chân trở về đi.”
Mã Hiểu Thiên hiện tại không có cảm giác không khỏe, nhưng lòng cậu vẫn cảm thấy sợ hãi. Đứng lên cũng không nói gì, trực tiếp đi theo Ứng Phong rời đi.
Chủ nhân cục đá nhìn bóng dáng họ rời đi một hồi lâu. Linh nhân bên cạnh hắn khó hiểu: “Ca, huynh nhìn cái gì?”
Chủ nhân cục đá lắc lắc đầu: “Không có gì. Ta chỉ cảm thấy đứa nhỏ này có chút quen mặt.”
Linh nhân đô miệng: “Bên cạnh huynh đều dễ nhìn như vậy sao!”
Chủ nhân cục đá xoa xoa tóc Linh nhân: “Nghĩ cái gì đây. Đi thôi, đi ăn băng điểm.”