Thị trường linh thạch ở thành thị vô cùng náo nhiệt.
Thành phố Hà Tây mà họ ở nằm ở bờ tây của một dòng sông. Thành thị thuộc về hạng hai, nhưng dân cư tương đối dày đặc, cho nên thị trường có vẻ đặc biệt ầm ĩ.
Thị trường linh thạch có năm khu vực giống nhau, nhưng người thường chỉ có thể tiến vào bốn khu vực đầu. Phân biệt là khu vỉa hè, khu nguyên thạch, khu thành phẩm cùng khu tinh phẩm. Mà khu cuối cùng mà người thường không vào được gọi là ám khu. Nghe nói phong đấu giá bên trong cùng khu bán đấu giá bình thường hoàn toàn bất đồng. Bất quá bởi vì là địa phương của kẻ có tiền thường lui tới, Ứng Phong cùng Mã Hiểu Thiên căn bản không biết bên trong có cái gì. Thậm chí còn chưa từng nghĩ tới.
Tựa như thế giới trước. Không nhìn đến phẩm chất nguyên thạch thì thành phẩm cùng tinh phẩm giá cả tiện nghi hơn một chút. Cho nên nguyên thạch chỗ này cũng gọi là đổ thạch. Đã đánh cuộc liền có thắng thua. Nhưng đối với linh thạch, cũng không phải mỗi loại đánh cược đều giống nhau. Mà đặc biệt là tứ cấp linh thạch phỉ thúy tỉ lệ thắng thua lớn nhất.
Ứng Phong cùng Mã Hiểu Thiên đều phải mua thành phẩm. Bọn họ đều không phải linh nhân, đối với linh thạch không có cảm ứng. Bọn họ vốn dĩ cũng không có nhiều tiền, vì thế không dám lấy tiền ra đánh bạc. Nên mỗi lần tới, bọn họ đều trực tiếp tới khu thành phẩm, cũng không nhanh chân đến xem nguyên thạch.
Dựa theo lệ thường, Mã Hiểu Thiên trước bồi Ứng Phong chọn một khối bạch lục giao với mã não. Những dãy sọc màu xanh lục nhàn nhạt trên một lớp đế trắng như từng điều dải lụa. Mã não là dạng nửa trong suốt, tính thấu quang tương đối không tồi. Hình dạng cũng coi như hợp quy tắc, là hạt mã não, mượt mà như quả trứng gà. Mã Hiểu Thiên liếc mắt một cái liền nhìn trúng. Cho nên xúi Ứng Phong hỏi giá cả.
Lão bản cửa hàng này nhận thức hai huynh đệ. Cũng đối với hai thiếu niên trên người bệnh tật mang đồng tình. Cho nên khối mã não này hắn kỳ thật không lấy quá nhiều, lúc sau liền thành giao với tám ngàn khối, hắn còn tặng mã não màu sắc không quá đỏ như máu nhỏ tầm hai centimet.
Loại này linh thạch lớn nhỏ trừ tứ cấp linh thạch đặc thù thì giá trị không quá cao. Cho nên thời điểm đưa lão bản cũng không quá đau lòng. Nhưng Mã Hiểu Thiên nhìn đến khối mã não, đôi mắt liền sáng. Cái này lớn nhỏ cùng tịnh độ với thấu độ còn có vẻ ngoài, làm tốt liền thành một kiện phẩm hoàn mỹ! Hơn nữa với vẻ ngoài này dù vàng hay bạc đều vô cùng tương xứng.
Nhìn ra Mã Hiểu Thiên thích khối mã não này. Ứng Phong liền đưa cho hắn: “Đệ thích thì cầm lấy đi. Ta một khối đã đủ dùng.”
Mã Hiểu Thiên cũng không khách khí. Cầm lấy đặt trong lòng bàn tay cần thận nhìn một hồi lâu. “Cái này có lẻ có thể bán giá quý một chút.”
Ứng Phong không rõ. “Hả?”
Mã Hiểu Thiên ngửa đầu xem hắn: “Hắc hắc. Chờ đệ làm ra huynh sẽ biết.” Dù sao nhiều năm như vậy, cậu ở trên mạng bán hàng DIY trang sức phế thạch, nhẫn lại là nguồn tiêu thụ nhiều nhất.