Thập Niên 60: Sao Chổi Mang Theo Thần Kỹ Xuyên Không

Chương 2: Chia nhà

Nhị Trụ lên tiếng, “Mẹ, con không đồng ý chia nhà! Nếu Tam Trụ và Tứ Trụ muốn chia, con không cản được, nhưng mẹ theo con và Lan Tử, vợ chồng con sẽ chăm lo để mẹ sống thoải mái.”

Tam Trụ cũng nói, “Mẹ, chia nhà làm gì? Giờ đang tốt đẹp thế này, bao năm rồi, chúng ta đều ăn chung một nồi, sao có thể chia tách? Con không đồng ý chia nhà.”

Tứ Trụ cũng nói, “Mẹ, đừng chia nhà. Năm nào mùa màng không tốt, anh em chúng con cùng nhau vượt qua. Nếu thóc gạo ít, thì khai khẩn thêm vài mẫu đất hoang, chúng ta nhất định sẽ nuôi sống được cả gia đình, chúng con không lười biếng. Không có thịt thì ta ăn cám, ăn rau, ăn cám mạch, chắc chắn sẽ qua được!”

Nghe vậy, bà cụ yên tâm, quay người đến bên giường lấy ra ba quả trứng gà, “Mấy quả trứng này mẹ nhặt được hôm trước trên đồng cỏ. Đại Nha, con lấy chìa khóa của mẹ, vào tủ lấy chút đường phèn, nấu trứng đường cho chị dâu tư của con. Nhớ nấu hai quả, nấu chín cả vỏ, sinh con tốn sức.”

“Đứa nhỏ này đã đầu thai vào nhà mình, thì dù thế nào, cũng phải đón nó về nhà! Nếu là con gái thì càng tốt, lứa của mấy đứa nhóc này toàn con trai, sinh con gái ăn ít, nuôi dễ hơn. Nếu vợ Tứ Trụ lại sinh thêm một đứa con trai nữa thì đừng lo bây giờ, mười năm sau, nhà mình sẽ có thêm một cánh tay khỏe để làm ruộng!”

Vệ Đại Nha cầm lấy ba quả trứng ấm mà hỏi, “Mẹ, mẹ lẫn rồi sao? Không phải mẹ nói nấu cho chị dâu tư hai quả trứng sao? Sao lại lấy ra ba quả? Nấu hai quả lớn cho chị dâu, quả còn lại con nấu cho mẹ nhé, đêm qua mẹ ho mãi, chẳng ngủ yên được.”

Bà cụ xua tay, “Mẹ già rồi, ăn trứng làm gì nữa? Đập quả còn lại đi, nấu thành canh trứng cho lũ nhỏ ăn. Dù sao cũng là năm mới, mấy đứa nhỏ không dính tí mỡ nào thì làm sao được? Nhị Trụ, lát nữa ra ngoài mua miếng đậu phụ, tối nay chúng ta gói bánh bao nhân cải bắp đậu phụ!”

Cuộc họp gia đình còn chưa xong thì ở bên nhà Tứ Trụ, cô vợ bắt đầu trở dạ. Vợ Nhị Trụ là Lý Lan Tử hớt hải vén rèm chạy vào, chân dính đầy tuyết, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, tay cứ chà sát liên tục. “Mẹ, mẹ mau qua nhà Tứ Trụ xem sao, bụng Thúy Phân sáng lòa lên rồi! Ánh sáng đỏ từng vòng một, chói cả mắt con…”

Lý Lan Tử còn nói thêm, “Thúy Phân sinh con đến lú lẫn rồi, cứ ôm bụng mà nói rằng đứa nhỏ trong bụng bảo với cô ấy nhà mình sắp có thịt ăn. Cô ấy khóc lóc bắt con ra sân canh giữ, nói sẽ có miếng thịt chạy vào sân nhà mình. Con đứng một lúc mà chân tê cứng cả rồi, có thấy thịt đâu!”

Nghe vậy, Tứ Trụ sợ hãi nhảy vội từ trên giường xuống, xỏ dép rồi chạy ra ngoài, nhưng bà cụ lập tức gọi

lại, “Tứ Trụ, đàn ông không được vào phòng sản phụ! Con ở lại đây, để mẹ qua xem. Người ta bảo vợ của Lý Tĩnh mang thai ba năm, sinh ra Na Tra đã biết nói rồi đấy! Nếu bụng Thúy Phân thật sự phát sáng, đứa nhỏ trong bụng lại bảo có thịt ăn, thì biết đâu có thần tiên đầu thai vào nhà ta thật!”

“Nhưng chẳng phải lãnh đạo nói phải đánh đổ mọi tư tưởng phong kiến mê tín sao?” Nhị Trụ lẩm bẩm.

Bà cụ Vệ liền vung ống điếu gõ vào đầu Nhị Trụ, “Chuyện mẹ vợ con bị hồ ly nhập, cắn chết gà nhà mình, con quên rồi à? Năm ngoái thôi đó!”

Vệ Nhị Trụ lập tức im bặt.

Bà cụ không dám lơ là, ngay cả gót giày cũng không kịp xỏ, vội vã chạy ra khỏi nhà, lao vào căn phòng nơi Tứ Trụ ở.