Tôi Mở Tiệm Bánh Ngọt Trong Truyện Thập Niên

Chương 27

Ninh Ngưng lịch sự cúi đầu chào họ.

“Cháu chào bà Giang, chào dì Ái Hoa. Cháu là Ninh Ngưng, rất vui được gặp hai người.”

Lương Ái Hoa khẽ gật đầu đồng tình với dì Phạm, rồi cười nói:

“Ninh Ngưng, tên hay lắm. Cháu ngồi đi, để dì rót trà.”

Dì Phạm không để bà ấy một mình bận rộn, đưa ánh mắt an ủi Ninh Ngưng trước khi theo Ái Hoa vào bếp, để lại không gian cho hai người.

“Nghe nói cháu muốn thuê nhà để mở tiệm bánh ngọt? Cháu biết làm những loại bánh gì?” Bà Giang hỏi thẳng.

“Dạ đúng ạ. Những loại bánh thông thường như bánh bông lan trứng, bánh đào, bánh táo đỏ, bánh hoa quế... cháu đều biết làm.” Ninh Ngưng mỉm cười trả lời.

“Cháu quê ở đâu? Gia đình còn những ai?”

“Dạ, cháu ở thôn Ninh Trang. Ở nhà còn có mẹ kế, một em trai cùng cha khác mẹ và ba cháu. Nhưng chắc cháu sẽ không về nữa. Ngoài ra, cháu muốn nói rõ với bà là hôm qua cháu vừa ly hôn.”

Ninh Ngưng để ý sắc mặt của bà Giang. Cô hiểu người lớn tuổi thường có định kiến về việc ly hôn. Nếu bà Giang cảm thấy đây là điều khó chấp nhận, cô sẽ không ép bà cụ phải cho thuê nhà. Nhưng có lẽ bà cụ đã nghe nói trước, nên gương mặt bà cụ không tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Nếu ly hôn rồi mà cháu muốn tự mình vươn lên thì cứ cố gắng làm tốt. Nhưng nhớ kỹ, nếu ta biết cháu ở nhà này mà làm việc gì sai trái, vô đạo đức, ta sẽ lập tức lấy lại nhà!”

Lời này có ý gì? Ninh Ngưng hơi bối rối nhìn bà Giang.

Đúng lúc đó, dì Phạm bưng trà đến, thấy Ninh Ngưng đờ đẫn nhìn bà Giang, liền cười trách:

“Vui đến ngẩn người rồi à? Còn không mau nói cảm ơn đi!”

Ninh Ngưng vẫn khó tin, mọi chuyện lại thuận lợi đến thế. Nhưng cô nhanh chóng đứng dậy, cúi người cảm ơn:

“Cảm ơn bà Giang! Bà yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc căn nhà như nhà của mình, và sẽ dốc lòng kinh doanh tiệm bánh, tuyệt đối không phụ lòng tốt của bà!”

Bà Giang khoát tay, bình thản nói:

“Đừng vội cảm ơn. Ta có điều kiện. Sau khi dọn vào, cháu phải tổng vệ sinh nhà mỗi tuần một lần, đảm bảo luôn sạch sẽ. Ta sẽ để lại một số đồ đạc cơ bản, còn những thứ khác, kể cả ghế sofa, ta sẽ chuyển vào một phòng riêng. Cháu không được vào hay sử dụng chúng, rõ chưa?”

Ninh Ngưng thấy không có vấn đề gì, liền gật đầu đồng ý.

“Tiền thuê nhà là 20 đồng mỗi tháng. Cháu thấy có chấp nhận được không?”

Nghe giá này, Lương Ái Hoa vội kéo tay bà Giang, nhỏ giọng:

“Cô à, 20 đồng! Không phải là hơi đắt sao?”

Bà Giang lắc đầu, kiên quyết:

“Nhà lớn thế này, trước sau đều dùng được. Cháu nó còn kinh doanh bánh ngọt, mấy loại bánh đó bán vài đồng một cái, 20 đồng không hề đắt. Tất nhiên, nếu cháu thấy không đáng thì không cần thuê, ta chỉ cho thuê với giá này!”

Ái Hoa muốn nói thêm, nhưng bà Giang đã quay sang hỏi Ninh Ngưng:

“Cháu nói đi, thuê hay không thuê?”

“Thuê ạ. Giá này hợp lý, cháu chấp nhận.”

Nhà gần bệnh viện, giá thuê cao là điều bình thường. Nếu muốn rẻ hơn thì chắc chắn không tìm được vị trí tốt như vậy.

Bà Giang gật đầu hài lòng:

“Được, vậy cứ quyết định vậy. Sáng mai con trai ta sẽ đến dọn đồ. Hai người làm thủ tục ký hợp đồng, tiền trao, chìa khóa trao tay.”

Mọi việc xem như xong. Dì Phạm rất vui, bà ấy luôn thích những kết cục trọn vẹn như thế này.