Tôi Mở Tiệm Bánh Ngọt Trong Truyện Thập Niên

Chương 26

Kinh doanh và có nơi ở cố định, hai điều kiện này không thể thiếu cái nào.

“Chính sách này được ban hành vài năm trước, nhưng hiện tại người thực hiện còn khá ít. Nếu cô đáp ứng điều kiện, thì nên tranh thủ cơ hội này.” Nhân viên nói.

Ninh Ngưng ghi nhớ thông tin, cảm ơn nhân viên, sau đó rời khỏi phòng xử lý thủ tục hôn nhân.

Xem ra vấn đề nhà ở đã trở thành chuyện cấp bách, không biết dì Phạm có thể giúp cô giải quyết được không, nhưng Ninh Ngưng quyết định tự mình cũng sẽ đi tìm hiểu thêm.

Buổi chiều khi cô trở về nhà khách, dì Phạm vẫn chưa tới. Ninh Ngưng mang theo bánh bao vừa mua về phòng, mới rót một ly nước nóng thì cửa đã vang lên tiếng gõ.

“Cô nhóc, là dì đây, cháu ở trong đó phải không?”

Là giọng của dì Phạm!

Ninh Ngưng vội ra mở cửa: “Dì Phạm!”

Gương mặt dì Phạm đỏ bừng, trời nóng thế này mà dì vừa đi vừa mở cúc áo cho thoáng mát.

“Cô nhóc, hôm nay vì chuyện nhà của cháu mà dì mệt muốn chết, đi tới đi lui khắp nơi, suýt nữa gãy cả chân!”

Nghe vậy, Ninh Ngưng trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng, cô bưng ly nước vừa rót: “Cảm ơn dì Phạm, dì uống chút nước nghỉ ngơi đi, để dì vất vả thế này, cháu thật sự ngại quá.”

Dì Phạm khoát tay: “Nước thì dì không uống đâu, cháu có rảnh không? Dì dẫn cháu đi xem nhà!”

“Nhanh vậy ạ? Đã tìm được rồi sao?” Ninh Ngưng ngạc nhiên, vui vẻ hỏi.

“Chứ còn gì nữa, cháu đã tìm đến dì, sao dì lại không lo cho cháu. Nhưng ngôi nhà này ở gần bệnh viện huyện, không biết cháu có để ý không.

Chủ nhà là một bà cụ, đã nghỉ hưu. Con trai bà cụ làm ở ngành đường sắt, cả gia đình họ sống ở khu tập thể của cơ quan. Nhưng cách đây không lâu, bà cụ bị ngã, may mà hàng xóm phát hiện kịp, cái chân chữa trị mãi mới khỏi. Con trai bà cụ sợ lại xảy ra chuyện tương tự nên muốn đưa mẹ qua ở chung, ngôi nhà cũ để trống. Cháu thấy sao? Đi xem thử nhé?”

Gần bệnh viện là quá tốt rồi, không chỉ đông đúc người qua lại, mà khách tới thăm người nhà hay cấp trên cũng cần chuẩn bị chút quà. Địa điểm này thật khiến cô hài lòng!

“Được ạ, chúng ta đi ngay bây giờ!”

Dì Phạm rất thích tính cách nhanh nhẹn, dứt khoát của Ninh Ngưng. Làm việc như vậy rất thoải mái.

“Đi nào, trên đường dì sẽ nói thêm cho cháu.”

Ninh Ngưng ra khỏi nhà khách, dẫn dì Phạm đi bắt xe buýt, tự giác mua vé đến bệnh viện huyện. Thấy vậy, dì Phạm không từ chối, trong lòng càng thêm yêu mến cô nhóc này.

Cô gái biết chi tiêu đúng lúc, chẳng phải việc gì to tát nhưng làm đẹp lòng người khác, bà ấy cũng thấy vui.

“Cháu đúng là có vận may. Đây là người thân của một người hàng xóm nhà dì, trên đường về nhà dì tán gẫu vài câu, người ta mới kể cho nghe. Người già thường tin rằng nhà bỏ không sẽ lạnh lẽo, lâu ngày sẽ xuống cấp, thậm chí ảnh hưởng đến vận khí gia đình. Cháu vào ở không chỉ trông nhà, mà trong nhà cũng có thêm hơi người nữa.”

Ban đầu, dù không mấy kỳ vọng vào ngôi nhà cũ, nhưng khi đến nơi, Ninh Ngưng phát hiện ra căn nhà này chẳng cũ chút nào.

Ngôi nhà nằm ngay mặt đường, phía trước có một bậc cao rộng khoảng một mét rưỡi. Ở giữa là căn gác hai phòng, và theo lời dì Phạm, phía sau còn có một khoảng sân.

“Ái Hoa, bà Giang! Đây chính là cô nhóc mà tôi đã kể. Tội nghiệp lắm, nhưng là một cô gái tốt, thẳng thắn và đáng tin. Tôi dẫn cô ấy đến xem nhà, tiện thể để mọi người gặp gỡ một chút. Xem thử cảm giác thế nào, dù sao có hợp hay không cũng tùy bà Giang quyết định.”

Vừa bước vào cửa, dì Phạm đã giới thiệu Ninh Ngưng. Cô cảm nhận được hai ánh mắt đang dò xét mình. Một người tóc bạc nhưng được búi gọn gàng, đeo kính gọng vàng, hẳn là chủ nhà – bà Giang. Người còn lại tóc xoăn nhẹ, ánh mắt thân thiện, là hàng xóm của dì Phạm – dì Ái Hoa.