Ninh Ngưng cắn một miếng, đầu lưỡi cảm nhận vị mặn của muối trước, sau đó lớp bánh bao bọc bên trong cân bằng vị mặn, hương lúa mì dần trở nên rõ rệt.
Không biết có phải vì quá đói hay không, dù món trứng chiên và bánh bao rất đơn giản, cô lại cảm thấy thỏa mãn như đang ăn một bữa đại tiệc.
Mẹ Sử tiễn bác Hoàng xong, quay lại vào nhà, trơ mắt nhìn Ninh Ngưng gắp miếng bánh bao cuối cùng cho vào miệng.
! !
Con của nợ này dám ăn hết bánh bao!
"Đồ lười biếng ham ăn, dám ăn một mình, tức chết đi được!"
Ninh Ngưng nhướng mày nhìn bà ta, nhét nốt miếng bánh bao vào miệng, cô ăn một mình đấy, thì sao nào?
“Tôi nhìn thấu rồi, trước đây cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn, hiền lành chỉ là đóng kịch, bây giờ mới là bản chất thật của cô. Quả nhiên đúng là người từ vùng quê nhỏ, tâm địa quá độc ác! Trước kia tôi còn nghĩ cô là người tốt, hóa ra tôi đã đánh giá thấp cô!”
Mẹ Sử giận đến chết đi được, nhưng lại lo bác gái Hoàng nghe thấy, nên chỉ có thể hạ thấp giọng nói.
Ninh Ngưng cảm thấy hơi khô miệng, cô đứng dậy rót thêm một ly trà. Nhìn thấy Ninh Ngưng chẳng hề nao núng, lại còn có tâm trạng uống trà, mẹ Sử liền vội vàng cất hộp trà vào sâu trong tủ, giấu đi.
“Từ giờ trở đi, bất kỳ thứ gì trong nhà, cô cũng không được phép đυ.ng đến!” Mẹ Sử nghiêm mặt, nhìn Ninh Ngưng với vẻ vô cùng nghiêm trọng.
Ninh Ngưng từ tốn thổi những lá trà nổi trên bề mặt ly nước, rõ ràng là không hề để tâm đến lời của mẹ Sử. Giận dữ chỉ có hại cho sức khỏe, cô không đáng phải tức giận vì người không biết liêm sỉ này. Hơn nữa, nếu có chuyện cần nói, cũng không phải nói với mẹ Sử.
Nhưng mẹ Sử thì không có được sự điềm tĩnh như vậy. Bà ta nhận ra Ninh Ngưng chẳng coi bà ra gì, liền bật cười vì tức giận.
“Đồ không ra gì! Cô nghĩ rằng không nói thì mọi chuyện sẽ tự giải quyết sao? Tôi nói cho cô biết, Sử Nhâm sắp về rồi, đến lúc đó dù cô có muốn hay không cũng phải ly hôn, những ngày sung sướиɠ của cô, đến đây là hết!”
Ninh Ngưng thản nhiên lấy tay gãi tai, liếc mắt nhìn mẹ Sử. Ánh mắt sắc bén của cô khiến nụ cười trên mặt bà ta thoáng chốc cứng lại, lòng bà ta bỗng nhiên dâng lên chút lo lắng kỳ lạ.
Nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh của Ninh Ngưng, mẹ Sử lại ưỡn thẳng lưng, tự thấy nỗi lo lắng ban nãy thật vô lý. Sao bà ta có thể có cảm giác đó được, chắc chắn là ảo giác.
“Tôi đã thắc mắc rất lâu rồi, các người rốt cuộc nghĩ gì mà đặt tên con trai là Sử Nhâm? Cái tên này nghe cứ như "người chết" vậy!”
Người chết?!
Nghe thấy hai chữ đó, mẹ Sử không thể bình tĩnh được nữa. Bà ta tiến về phía Ninh Ngưng, định như mọi khi véo vào cánh tay “của nợ” này: “Cô dám nguyền rủa con trai tôi! Lòng dạ cô thật độc ác, con tôi đối xử với cô tốt như thế, cho cô ăn, cho cô mặc, mà cô lại nói nó là người chết, để xem hôm nay tôi xử lý cô thế nào!”
Véo người cũng có kỹ thuật riêng. Ở huyện này, nhà bà ta tự cho mình là có thể diện, đánh người thì động tĩnh quá lớn, nhưng véo thì khác. Chỉ cần chọn chỗ có quần áo che phủ, không tốn sức mà người ngoài cũng không thấy được. Trước đây “của nợ” này đã bị véo mấy lần rồi.
Nhưng lần này, mẹ Sử cứ tưởng mọi việc sẽ lại như cũ. Không ngờ vừa đến gần, Ninh Ngưng nhanh như chớp hất ly trà nóng hổi về phía bà ta.
Mặc dù mặc quần dày, nhưng nước trà vừa đun sôi vẫn khiến mẹ Sử cảm thấy bỏng rát trên chân. Nhìn xuống, bà ta thấy chiếc quần đen đang bốc khói, trên đó còn dính mấy lá trà.