Tôi Mở Tiệm Bánh Ngọt Trong Truyện Thập Niên

Chương 5: Bác gái Hoàng

Ninh Ngưng quay đầu nhìn bác Hoàng, trong mắt bác không có ác ý, trên mặt còn có nụ cười thân thiện, nhưng cái cách gọi "vợ Sử Nhâm" của bác khiến Ninh Ngưng nghe thấy khó chịu.

"Bác Hoàng, bác cứ gọi cháu là Ninh Ngưng là được, cháu đang định chiên bánh bao."

Bác Hoàng nghe giọng của Ninh Ngưng, trong lòng cũng kinh ngạc. Trước đây, bác ấy muốn bắt chuyện với cô gái này, giọng cô lúc nào cũng nhỏ như tiếng muỗi kêu, hoặc ánh mắt sợ hãi cứ nhìn chằm chằm vào mẹ chồng, làm gì giống như hôm nay, đàng hoàng, nói năng rõ ràng.

"Chiên bánh bao thì phải cho dầu vào mới ngon, em gái à, thỉnh thoảng mới ăn một lần, đâu phải ngày nào cũng ăn như thế. Cô ấy về làm dâu nhà này bao lâu rồi, ai cũng biết cô ấy là người tiết kiệm, biết vun vén. Tôi thấy sắc mặt cô ấy cũng không được tốt lắm, muốn ăn gì thì cứ cho cô ấy ăn đi. Nuôi cho khỏe người, sau này sinh cho chị một thằng cháu mập mạp, chị không vui sao!"

Chết tiệt! Mẹ Sử trong lòng muốn phản bác, sắp ly hôn rồi, cho dù sinh con cũng không phải cháu bà ta, nuôi khỏe cũng chỉ phí công. Nhưng bà ta không thể nói thẳng ra, chỉ có thể cười gượng.

"Chị Hoàng, chị có việc thì làm trước đi, chúng tôi không làm phiền chị nữa."

Bác Hoàng sao không nghe ra mẹ Sử đang muốn đuổi mình đi, bình thường thì thôi, nhưng hôm nay Ninh Ngưng thản nhiên như vậy, khiến bác cảm thấy vừa mắt, lại thêm sắc mặt cô xanh xao, bác không nỡ, ít nhất phải chờ cô ăn xong rồi mới đi.

"Tôi rảnh mà, vừa hay ngồi tán gẫu với các cô chút. Xem này, con dâu đảm đang, làm nhanh thế chứ, mà cũng khéo tay nữa."

Bác Hoàng nhìn Ninh Ngưng từ tốn chiên từng lát bánh bao, tự dưng cảm thấy cô gái hôm nay như thể bừng tỉnh, có vẻ giống người rồi.

Ninh Ngưng chiên bánh bao vàng cả hai mặt, rồi rắc ít muối lên. Bác Hoàng ngửi mùi thơm trong không khí, không nhịn được mà nuốt nước miếng. Cô gái này, nấu ăn thật thơm.

"Bác Hoàng, bác có muốn ăn thử không?" Ninh Ngưng bưng đĩa, cười hỏi.

Ánh mắt bác Hoàng vô thức có thêm chút dò xét, cô gái hôm nay thật sự thay đổi, chiên bánh bao với nhiều dầu như vậy, chưa hỏi ý mẹ chồng đã mời bác ăn, chuyện này trước đây chưa bao giờ có.

"Tôi ăn rồi, no lắm, cháu mau vào ăn đi, kẻo nguội."

Ninh Ngưng cười nhạt, bưng đĩa trứng chiên và bánh bao, không thèm nhìn mẹ Sử lấy một lần, bước vào nhà.

Sắc mặt mẹ Sử đặc biệt khó coi, bác Hoàng còn đứng ngoài cửa, Ninh Ngưng đã không nể mặt bà ta, đúng là làm phản rồi!

Bà ta định kéo môi cười với bác Hoàng, rồi vào trong dạy cho Ninh Ngưng một bài học, không ngờ lại bị bác Hoàng giữ lại.

"Đừng đi vội, chúng ta nói chuyện thêm chút nữa. Tôi biết chị ăn sáng rồi mà."

Ninh Ngưng nghe tiếng bên ngoài, chỉ biết lắc đầu bất lực. Người làm, trời nhìn, hàng xóm láng giềng cũng nhìn, không ai là kẻ ngốc, cả nhà họ đối xử với nguyên chủ này thế nào, chắc mọi người đều thấy rõ.

Nhìn bữa sáng trưa thơm ngào ngạt, cái bụng đã rỗng từ lâu của Ninh Ngưng không thể kìm nén thêm, cô cầm đũa bắt đầu ăn.

Trứng chiên cháy cạnh, cắn một miếng, mùi dầu và mùi thơm của trứng lập tức đánh thức vị giác. Ninh Ngưng chỉ vài miếng đã ăn xong quả trứng, miệng vẫn còn vương mùi thơm. Cô vươn tay đến miếng bánh bao chiên, những hạt muối trong veo bám chặt trên mặt vàng của bánh bao, trông giống như những viên kim cương nhỏ.