Phòng Livestream Bắt Quỷ Của Sơn Thần

Chương 14

Thiếu niên chạy về hướng Sở Minh Giai chỉ, lại chạy tới một con hẻm tối đen khác. Cậu ấy đứng ở lối vào nhìn, âm thầm nghĩ hẳn là em gái không thể ở chỗ này được. Nó sợ tối như vậy, sao có thể trốn ở chỗ này được?

Nhưng cậu ấy lại chần chừ, cảm thấy vẫn đi vào xem thử thì yên tâm hơn, nếu không cậu ấy chắc chắn sẽ hối hận.

Mà lúc này, các khán giả trong phòng livestream đã nhận ra rồi. Đây không phải là con hẻm tối thui mà mấy người Hàn Phong Thần vừa đi qua sao?

Phòng livestream: [Tôi đột nhiên có một suy nghĩ to gan...]

[A, tôi nhớ ra rồi! Đứa bé trốn ở trong kẽ hở bức tường sẽ không phải là người cậu nhóc muốn tìm chứ?]

[Cười chết mất, nếu cái này còn không là kịch bản, tôi dựng ngược bàn phím lên rồi ăn luôn!]

...

Thiếu niên đi vào hẻm, mở miệng gọi: “Tiểu Duẫn, em ở đâu? Nếu ở đây thì đi ra tìm anh trai đi.”

“Tiểu Duẫn?”

Thiếu niên đi men theo con hẻm đen thui rồi từ từ đi vào trong, vừa đi vừa gọi tên em gái. Mà sắp đi tới cuối hẻm rồi vẫn không nhìn thấy bất cứ ai, cậu ấy hơi thất vọng.

Quả nhiên cậu ấy cũng không thể tin tưởng phương hướng mà một người xa lạ đã chỉ.

Vừa rồi cậu ấy cũng có bệnh mới lo tìm thầy, đối phương và cậu ấy không quen biết nhau, làm sao biết cậu ấy muốn tìm ai được?

Ngay cả tướng mạo của em gái mà cậu ấy cũng không miêu tả cho đối phương biết, sao đối phương lại có thể biết người nào là em gái cậu ấy?

Thiếu niên hụt hẫng, cậu ấy không còn sức, tốc độ đi bộ chậm lại, hốc mắt cũng ửng đỏ.

Trái lại, các khán giả trong phòng livestream sắp gấp muốn chết.

[Cậu đi về phía trước nữa đi! Cậu đừng dừng lại mà!]

[A a a a, gấp chết rồi, gấp chết tôi rồi. Cậu đi mau đi, mau đi! Ngay ở phía trước thôi!]

...

Thiếu niên đứng lại tại chỗ một lát, lúc này, cậu ấy vừa đói vừa mệt. Bất kể là thân thể hay là về mặt tinh thần, cậu ấy đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng cậu ấy lại không thể dừng bước, bởi vì nếu cậu ấy bỏ cuộc, vậy thì sẽ không có ai đi tìm em gái nữa.

Vậy đến lúc đó, em gái phải làm thế nào đây?

Thiếu niên lấy ống tay áo dụi khóe mắt, quay đầu nhìn thấy người quay phim đứng ở sau lưng.

Người quay phim vẫn không nói chuyện, chẳng qua là lúc đối diện với ánh mắt của thiếu niên, anh ta thả máy quay phim xuống: “Xin lỗi, nếu không muốn thì tôi cũng không quay nữa.”

Thiếu niên còn chưa mở miệng, trong kẽ hở bên cạnh bức tường, một cánh tay nhỏ gầy đột nhiên vươn ra bắt lấy chân của cậu ấy.

Thiếu niên: “!!!”

Cậu ấy hoảng sợ muốn hất chân ra, hất được một nửa thì kịp thời phản ứng, lập tức dừng lại!

Cậu ấy sợ hãi và lo lắng ngồi xổm người, nhìn thấy bàn tay nhỏ đổi sang bắt lấy ống quần của mình.

Trong bóng đêm mờ tối mông lung, cậu ấy thận trọng nhìn vào kẽ hở bức tường, rồi đối diện với tầm mắt của đứa trẻ ngồi xổm ở bên trong.

Nước mắt của thiếu niên lập tức rơi xuống, nhưng trên gương mặt của cậu ấy là nụ cười. Cậu ấy đưa tay ra, nhỏ giọng nói: “Tiểu Duẫn, qua đây, anh trai dẫn em về nhà.”

Đứa trẻ chen chúc ở trong kẽ hở bức tường kéo bàn tay của cậu ấy, im lặng đi ra ngoài, lặng lẽ nằm sấp trên lưng thiếu niên.

Mặc kệ thiếu niên khóc lóc ra sao, cô bé vẫn không có biểu cảm gì, không nói chuyện, cũng không có cảm xúc gì, chỉ tựa đầu vào lưng anh trai, hai tay ôm cổ cậu ấy.

Người trong phòng livestream thở phào.

[A a a, rốt cuộc cậu ấy cũng tìm thấy em gái! Bà Hàn thần thông quá rồi á! Sao cô ấy tính ra được?]

[Nếu cái này đều là kịch bản, kỹ thuật biểu diễn của thiếu niên kia có thể lọt vào danh sách đề cử Oscar rồi!]

[A a, mèo mù vớ được cá rán, che mắt thôi mà! Dù sao thì lúc bọn họ tới đã nhìn thấy cô bé rồi, còn cố ý không cứu người mà chờ người nhà đến tìm, đúng là hay quá đi mà.]

[Có mấy đứa đã cãi cùn thì cái gì cũng cãi được, không thấy cảm xúc của bé gái kỳ lạ hả? Triệu chứng của cô bé rất rõ ràng, cô bé trốn ở trong thế giới của mình, cô là một người lạ mà tùy tiện tiến lên muốn giúp người ta hả? Nếu người ta sợ rồi bỏ chạy, cô chịu trách nhiệm hả?]

...

Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần ngồi ở trong gian hàng, Hàn Phong Thần tính toán rồi hỏi biên đạo đi theo: “Thiếu niên vừa rồi có được tính là một người không?”

Nhiệm vụ của chương trình giao là xem bói cho ba người, bọn họ ngồi được một tiếng mới chờ được một “người hữu duyên”, Hàn Phong Thần như thể đã nhìn thấy nhà ma đang vẫy tay với mình.

Cô gái ngượng ngùng nói: “Ngại quá, thầy Hàn à, người này không được tính đâu.”

Hàn Phong Thần sốt ruột: “Vì sao không được tính?”

Cô gái giải thích: “Bởi vì đối phương không trả tiền, thế này thì chưa được tính là giao dịch, còn một điều nữa là quẻ tìm người của cô Sở không linh nghiệm, người ta không biết đó có phải là thật hay không, cho nên không cách nào phân biệt được... “

Hàn Phong Thần ngẩn ra, sao còn có nhiều điều phải chú trọng vậy?

Lúc phát nhiệm vụ, chương trình các cô cũng không nói mà.

Biên đạo đột nhiên im bặt, cô ta cúi đầu xem phòng livestream rồi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Sở Minh Giai.

Thiếu niên không cõng em gái về nhà. Cậu ấy đi vòng tới trước gian hàng của Sở Minh Giai, lúc này mới phát hiện thì ra Sở Minh Giai là người bày sạp coi bói.

Cậu ấy kích động khom lưng với Sở Minh Giai, hốc mắt đỏ bừng nói: “Cảm ơn đại sư chỉ điểm.”

Cậu ấy nói xong, mặt lại đỏ hơn, ngượng ngùng hỏi: “Không biết một quẻ mà đại sư đã tính cần bao nhiêu tiền?”

Vừa hỏi vừa cho tay vào trong túi móc tiền.

Sở Minh Giai lắc đầu: “Người hữu duyên, không thu tiền.”

Thiếu niên sửng sốt, hơi ngại ngùng: “Thật sự không thu ạ?”

Sở Minh Giai cầm bút viết lại số điện thoại của mình rồi đưa cho cậu ấy: “Sau này gặp phải chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho tôi.”

Thiếu niên nhận lấy rồi nghiêm túc gật đầu: “Được, cảm ơn đại sư.”

Thiếu niên đến để cảm ơn xong là cõng em gái đi mất, Hàn Phong Thần thì thầm nói với Sở Minh Giai: “Trên người cậu ấy có gì không đúng sao? Nếu không thì sao chị cho cậu ấy số điện thoại?”

Sở Minh Giai ngáp một cái: “Cậu ấy không có, người nhà cậu ấy có.”

Hàn Phong Thần chần chừ: “Em gái cậu ấy? Nói tới thì biểu cảm của em gái cậu ấy quả thật kỳ lạ.”

Sở Minh Giai đã bắt đầu dọn sạp: “Đừng nói nhảm nữa, mau dọn sạp về ngủ đi.”

Hàn Phong Thần “À” một tiếng, ngay sau đó lại lập tức có phản ứng khác, kinh hãi hét lên: “Cái gì? Lúc này về rồi á?”

Cậu không muốn ngủ nhà ma, a a a a a!