Bảy giờ, livestream hâm nóng kết thúc, ekip chương trình bắt đầu phân phát nhiệm vụ cho ba tổ khách mời.
Hàn Phong Thần lấy được thẻ nhiệm vụ, đọc cho Sở Minh Giai nghe: “Mấy khách mời phải tìm chỗ bày sạp bói quẻ, cần coi bói cho ít nhất ba khách hàng, được thừa nhận thì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ. Nếu nhiệm vụ thất bại, sẽ có trừng phạt.”
Sở Minh Giai đứng lên, thuận miệng hỏi: “Trừng phạt là gì?”
Hàn Phong Thần lo lắng, cũng đè thấp âm thanh: “Bảo là sẽ bị sắp xếp ở trong nhà có ma quỷ lộng hành.”
La Mông Mông ở một tổ khác kinh hãi: “Cái gì? Ở nhà ma, tôi không muốn đâu!”
Lý Chấn Đức cười ha hả nói: “Bạn nhỏ không cần lo lắng, tôi am hiểu chuyện này nhất.”
Từ Thâm khách khí đi theo đạo trưởng Vô Trần ra ngoài. Đạo trưởng Vô Trần kiệm lời, nhưng ông ta đã sớm có hứng thú với Kỳ Sơn, lần này được chương trình mời mới có thể theo sát mà đến. Nhưng ekip chương trình đúng là phiền phức, đủ loại quy trình và đủ loại khách mời, ông ta đã không nhịn được rồi.
Lần này nhận thẻ nhiệm vụ xong thì ông ta dẫn Từ Thâm đi mất.
Lúc Từ Thâm ra cửa, Sở Minh Giai như có cảm giác mà ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ba người quay phim đi sau lưng Từ Thâm. Một người trong đó có thân hình cao lớn, mũ lưỡi trai bị đè rất thấp, anh nhận ra tầm mắt của Sở Minh Giai nên cũng xoay đầu nhìn sang.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Sở Minh Giai nhìn thấy mắt âm dương của đối phương.
Sở Minh Giai nhướng mày.
Người này quen mắt.
Giang Mãnh lập tức cúi đầu, không dừng lại mà sải bước đi luôn.
Lý Chấn Đức và La Mông Mông cũng chuẩn bị ra ngoài, Lý Chấn Đức còn cười ha hả vẫy tay với Sở Minh Giai: “Bà Hàn, vậy tôi đi trước một bước.”
Sở Minh Giai vẫy tay: “Tạm biệt.”
Hàn Phong Thần lo lắng nhìn Sở Minh Giai: “Gì ấy nhỉ, chị nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng không?”
Cậu cũng không muốn ở trong nhà ma!
Trước kia, cậu chủ Hàn còn thề son sắt nói là chết cũng không có khả năng gọi Sở Minh Giai là “mẹ”. Bây giờ như chân chó với kẹo cao su, hiện tại, đừng nói là mẹ, nếu Sở Minh Giai có thể hoàn thành nhiệm vụ, có khi bảo cậu gọi là tổ tông cũng được.
Sở Minh Giai cầm lấy điện thoại di động và túi xách, cùng Hàn Phong Thần thừa dịp hoàng hôn mà đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Loại chuyện này phải xem duyên phận, không nhất định.”
Hàn Phong Thần: “...”
Hiện tại Hàn Phong Thần biết sợ rồi, làm bộ đáng thương nói: “Nhưng tôi không muốn ở trong nhà ma QAQ.”
Sở Minh Giai nhìn sắc trời, mặt trời đã lặn, bây giờ là lúc hoàng hôn, trời sẽ rất nhanh tối. Chỗ này rất gần dãy núi Kỳ Sơn, dõi mắt nhìn ra xa, bầu trời trên Kỳ Sơn bị một tầng quỷ khí lờ mờ bao phủ.
Trước kia, bầu trời trên Kỳ Sơn đều là linh khí cát lợi, đây là bị hại thành dáng vẻ quỷ quái gì rồi mới biến thành dáng vẻ này.
Sở Minh Giai phiền não, hơn ngàn năm không có thần núi phù hộ, lúc này, phỏng chừng tà ma hoành hành trong Kỳ Sơn, linh mạch đã bị tổn thương.
Cô nhìn Hàn Phong Thần, vươn tay vỗ vai cậu nói: “Tự cầu nhiều phúc đi.”
Hàn Phong Thần: “...”
Lúc này, các khán giả trong phòng livestream nhìn hai người này mà cũng có chút nóng nảy.
[Ây da, hai người đi nhanh một chút đi mà. Nhóm Từ Thâm bên cạnh đã nhận được khách hàng rồi kìa.]
[Nói thật nha, tôi cũng lo lắng chị Sở không nhận được khách hàng kìa. Hai người bọn họ mặc bộ đồ này cũng không giống như là biết xem bói.]
[Thêm nữa cô ấy không mang pháp bảo gì hết. Nhìn xem đạo trưởng Vô Trần đi, tôi thật sự sốt ruột thay cô ấy luôn á.]
[Không thể nào, không thể nào, sẽ không có người tin cô ấy biết huyền học thật đúng không? Dấu vết kịch bản rõ ràng như vậy rồi, chẳng lẽ các cô cũng không nhìn ra sao?]
...
Mắt thấy trời sắp tối, hai người bọn họ theo tuyến đường chương trình cho mà đi về phía trước, hai chuyên viên quay phim đi theo phía sau.
Con đường này là con đường chính trong thị trấn Ô Thạch, cửa hàng trên đường không nhiều, nhà ở hai bên đều là nhà cũ của mấy thập niên trước, rất có hơi thở cuộc sống.
Nhìn giống với tất cả thị trấn thông thường khác, không hề có gì khác biệt, nhưng nghe nói bởi vì thị trấn nhỏ này quá gần Kỳ Sơn, cho nên cũng thường xuyên có ma quỷ lộng hành.
Cho nên người nơi này đều rất tin tưởng phong thủy và huyền học.
Mấy người đi xuyên qua một con hẻm chật hẹp đen thui, các khán giả trong phòng livestream cũng cảm thấy bầu không khí chỗ này ghê rợn.
Trong lòng Hàn Phong Thần càng lúc càng căng thẳng, càng đi càng gần Sở Minh Giai.
Cậu đột nhiên nhìn thấy trong góc hẻm là khe hở nhỏ hẹp giữa hai căn nhà, một đứa trẻ bị kẹt trong đó.
Sắc mặt Hàn Phong Thần lập tức tái mét, thét một tiếng “á” chói tai rồi nhào vào lòng Sở Minh Giai.
Sở Minh Giai bất ngờ bị cậu đυ.ng vào, suýt không đứng vững.
Người quay phim chuyển ống kính, lần này, các khán giả trong phòng livestream cũng nhìn rõ ràng.
Trong kẽ hở hơn ba mươi xăng-ti-mét, một đứa trẻ ngồi xổm ở trong đó, tóc tai của cô bé rối bời, mái tóc bù xù che đi một nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen láy, sâu kín nhìn chằm chằm bọn họ.
Trong hẻm rất tối, chỉ có một ngọn đèn đường màu hoàng hôn ven đường. Đoàn người nhìn thấy đứa trẻ kia, sau một lúc mà không ai nói chuyện.
Phòng livestream: [Đậu má, thế này thì cũng quá dọa người rồi á! Đứa bé này là người hay quỷ?]
[Thần Thần, cậu là con trai, phải bảo vệ mẹ đó nha!]
[Cho dù… nhưng mà, tôi nhìn thấy Hàn Phong Thần sợ hãi như thế này thì sự rất buồn cười, ha ha ha ha ha.]
...
Sở Minh Giai im lặng đẩy Hàn Phong Thần đang căng thẳng ra: “Không phải là quỷ, cậu sợ cái gì?”
Hàn Phong Thần vô cùng oan ức, vẻ lạnh lùng và không được tự nhiên trước đó hoàn toàn không còn nữa. Lúc này, cậu là một đứa con nhát gan bất lực, nói nhỏi: “Ai biết nó là người hay quỷ?”
Kể từ sự kiện trên sân thượng, cậu đã bị thần kinh luôn rồi, bây giờ nhìn ai cũng không giống người.
Sở Minh Giai nhìn đứa trẻ ngồi xổm trong khe hở, kéo Hàn Phong Thần rồi nói: “Đi thôi.”
Hàn Phong Thần đuổi theo sát ở sau lưng cô, đi ra con hẻm, cậu lại xoắn xuýt nói: “Đứa bé kia, vì sao ngồi xổm ở nơi đó? Nếu không thì chúng ta có cần tìm người nhà giúp nó không?”
Cậu luôn cảm thấy ngồi xổm ở nơi đó cũng không phải là một việc đúng đắn. Từ nhỏ cậu chủ Hàn đã ăn sung mặc sướиɠ, không tưởng tượng nổi đó là loại cuộc sống gì, lại gặp phải chuyện gì mới có thể bẩn thỉu ngồi xổm trong kẽ hở bức tường như vậy.
Sở Minh Giai: “Không cần cậu bận tâm, cậu vẫn nên nghĩ xem tối nay ngủ nhà ma thì phải làm sao đi.”
Hàn Phong Thần: “...”
Chương trình đã bố trí xong sạp bói toán cho bọn họ ở trong hẻm của một khu dân cư. Gian hàng của ba tổ khách mời có vị trí khác nhau, như vậy cũng là vì để tránh cho vấn đề lượng khách rải rác không đều, vả lại, trước giờ không nghe nói là sẽ có mấy đại sư tụ tập xem bói.