Đôi mắt sắc sảo của đội trưởng Vương lóe lên vẻ bực tức khi nhìn thấy thái độ không lùi bước của Trần Vân Châu, nhưng vì chuyện hôm nay do nhà họ Chu gây ra nên hắn đành phải phẩy tay: “Bắt hết cả bọn nhốt vào ngục, đợi đại nhân thẩm tra rồi định đoạt.”
Nụ cười đắc ý trên mặt Tam Tráng lập tức vụt tắt, định lên tiếng phản đối nhưng bị Đại Tráng nhanh chóng ngăn lại. Đại Tráng vô cùng phối hợp, cúi đầu nói: “Vâng, hôm nay làm phiền đội trưởng Vương rồi.”
Dù vậy, việc bị tống giam vào ngục không phải chuyện tốt đẹp ở bất kỳ thời đại nào, nhất là ở thời cổ đại khi hình phạt thường xuyên xảy ra trong lao ngục. Đại Tráng dễ dàng chấp nhận điều này, chỉ có một cách giải thích: hắn ta không có gì phải sợ, có lẽ vừa vào ngục thì ngay sau đó sẽ có người thả ra. Bọn họ dựng lên màn kịch này chỉ là để ngăn chặn lời tố cáo của Trần Vân Châu, bịt miệng các bách tính có mặt tại đó.
Hiểu rõ ý đồ thực sự của họ, Trần Vân Châu cũng không dại gì mà tự đưa mình vào cảnh khốn khó. Tự mình muốn tìm lại công lý, muốn dò xét tận gốc tình hình và xem xét đám thuộc hạ tương lai của mình là ai, nhưng tuyệt đối không định chơi trò “dạo chơi trong ngục” một cách vô ích. Nhìn cảnh này, Trần Vân Châu đã hiểu ra lý do nhà họ Chu dám ngang nhiên lừa gạt, tống tiền trên đường phố là vì sự làm ngơ và thậm chí bao che của quan phủ.
Cả huyện Lư Dương, từ trên xuống dưới, đã mục nát đến không thể cứu vãn.
Thấy Trần Vân Châu im lặng, Lý Tam tưởng rằng anh sợ hãi, bèn khinh bỉ lườm một cái, sau đó gọi hai tên nha dịch vừa nghe thấy ồn ào chạy ra: “Lấy còng sắt ra, nhốt cả bốn người bọn họ vào ngục!”
“Khoan đã!” Trần Vân Châu lên tiếng ngăn lại.
Lý Tam liếc nhìn anh với ánh mắt giễu cợt: “Tiểu tử, hối hận cũng đã muộn rồi!”
Không thèm để ý đến hắn, Trần Vân Châu mở gói hành lý, lấy ra chiếu chỉ và cáo thân, giơ cao lên giữa không trung, nghiêm nghị nói: “Huyện thừa Lư Dương đâu, mau ra đây gặp bản quan!”
Chiếu chỉ này là ấn tín do Bộ Lại ban hành, đóng dấu triện của Bộ Lại, chính là thư ủy nhiệm để quan viên đến địa phương nhận chức. Còn cáo thân tương tự như chứng minh thư thời hiện đại, ghi lại họ tên, quê quán, tuổi tác và các đặc điểm nhận dạng của quan viên, cũng là do Bộ Lại chế tác bằng chất liệu đặc biệt.
Những người dân bình thường khó mà nhận ra, nhưng đội trưởng Vương, người làm việc lâu năm trong huyện nha, thì lại biết rất rõ. Tim hắn đập thình thịch, linh cảm không lành, định nhón chân xem nội dung chiếu chỉ thì nghe một tú tài trong đám đông đã lên tiếng đọc to:
“Hoàng đế ban chiếu: Nay khoa trạng nguyên Trần Vân Châu, văn tài xuất chúng, lo cho dân cho nước, một lòng trung thành, nay đặc biệt bổ nhiệm ngươi làm Huyện lệnh huyện Lư Dương, quản lý bách tính, khuyến khích việc thiện, trừng trị kẻ gian, xử lý các vụ kiện…”
Đôi mắt sắc bén và quyền uy của đội trưởng Vương chăm chú quan sát Trần Vân Châu một hồi, rồi lạnh lùng hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Đại Tráng vội vàng mở miệng, đổi trắng thay đen, tố cáo trước: “Đọi trưởng Vương, tên tiểu tử này đâm phải mẹ tôi, bắt hắn bồi thường tiền thuốc men. Lúc đó hắn đã đồng ý rồi, nhưng vừa vào thành thì lập tức trở mặt, chạy tới công đường gây rối lung tung.”
Trần Vân Châu bình tĩnh đáp lời: “Đội trưởng Vương, xe ngựa của chúng tôi không hề đâm vào mẹ hắn. Ngược lại, chúng tôi tốt bụng đưa bà ấy đi nhờ một đoạn, cuối cùng lại bị họ vu oan và tống tiền.