Đại Tráng lập tức tranh thủ báo cáo trước, cố vặn vẹo sự thật: “Đội trưởng Vương, tên này tông vào mẹ tại hạ, lúc đó hứa sẽ bồi thường tiền thuốc men, nhưng vừa vào thành thì lại trở mặt, chạy đến nha môn gây rối.”
Trần Vân Châu bình tĩnh đáp: “Đội trưởng Vương, xe ngựa của chúng tôi hoàn toàn không đυ.ng vào mẹ hắn. Trái lại, tại hạ có lòng tốt cho bà đi nhờ một đoạn, kết quả lại bị họ vu khống, hãm hại để trục lợi. Xin quan phủ minh xét, trả lại công bằng cho chúng ta, cũng là bảo vệ lòng tốt của thiên hạ. Nếu lòng tốt bị trừng phạt, người người sẽ lạnh nhạt, chẳng còn ai dám ra tay giúp đỡ người khác nữa. Như thế chẳng phải là phá hoại lề lối xã hội và công lý của thiên hạ sao? Kính mong đại nhân xem xét!”
Đội trưởng Vương, dù sao cũng là người từng trải, nghe những lời này liền hiểu ngay Trần Vân Châu chắc hẳn là kẻ không tầm thường. Rõ ràng nhà họ Chu đã nhiều lần “nước qua chân cầu” nhưng lần này lại vấp phải cục đá lớn.
Đội trưởng liếc qua Đại Tráng một cái đầy ý tứ: “Chu Đại Tráng, vị công tử này nói có đúng không?”
Bị ánh mắt sắc bén của Đội trưởng Vương chĩa vào, Đại Tráng có chút e dè, lập tức cười xuề xòa: “Đương nhiên không phải, Đội trưởng Vương, lời của tại hạ đều là sự thật, chỉ là tiền thuốc có hơi nhiều chút thôi. Tiểu nhân biết lỗi rồi, còn lại tại hạ không đòi nữa.”
Thấy tình thế bất lợi, Đại Tráng nhanh chóng xuống nước.
Đội trưởng Vương hài lòng với sự nhún nhường của hắn, quay sang Trần Vân Châu nói: “Thôi được rồi, hai bên mỗi người nhượng bộ một chút, coi như chuyện này đã xong. Các ngươi giải tán đi.”
Tam Tráng hừ lạnh, nhìn Trần Vân Châu chằm chằm: “Coi như hôm nay các người gặp may, nể mặt quan gia chúng ta tha cho, không truy cứu nữa, tiền thuốc còn thiếu thì chúng ta chịu thiệt.”
Trần Vân Châu bật cười trước vẻ mặt trơ trẽn của họ: “Các người không truy cứu, nhưng tại hạ muốn truy cứu. Tatị hạ và Lưu thúc có lòng tốt đưa mẹ ngươi về nhà, lại bị các ngươi vu khống để trục lợi, cưỡng ép ta mất hai lượng bạc vụn. Hôm nay nhất định ta phải nhờ nha môn phân xử, đòi lại công bằng!”
Nói xong, Trần Vân Châu xoay người, chắp tay hướng về phía những người dân đang xem náo nhiệt: “Kính thưa các bậc phụ lão đồng hương, xin mọi người làm chứng cho. Nếu chuyện này đúng là trách nhiệm của Trần mỗ, dù có phải bán mình tôi cũng đền bù đủ. Nhưng nếu không phải lỗi của tại hạ, tại hạ không thể bỏ ra một xu, càng không thể chịu nỗi oan khuất này. Đây không chỉ là việc riêng của tại hạ, mà còn là công lý của mọi người!”
“Hay lắm! Hay lắm!”
Dân chúng xung quanh đều vỗ tay khen ngợi.
Mặt Đội trưởng Vương đen lại vì tức giận. Tên người ngoài này thật là không biết điều, dám muốn lật đổ cả thể diện của nha môn huyện thành này!
Nhìn vẻ mặt giận dữ của Đội trưởng Vương, Đại Tráng nở nụ cười đắc ý.
Tên nhà quê này còn non nớt quá, chẳng biết thấy tốt mà lui, dám chọc giận Đội trưởng Vương, phen này có hắn chịu khổ.
Quả nhiên, Đội trưởng Vương cười lạnh một tiếng: “Được, ngươi muốn đòi công bằng phải không? Người đâu, áp giải hắn vào đại lao, đợi khi quan đại nhân xét xử sẽ phân định rõ ràng, ai đúng ai sai sẽ được phán xét công bằng.”
Nghe xong, Lưu thúc lập tức run rẩy, ngã khuỵu xuống đất, tay nắm chặt vạt áo của Trần Vân Châu, giọng run run: “Tiêu rồi, tiêu rồi, công tử, cứng không thắng nổi mềm đâu. Ngài nên cúi đầu nhận lỗi, đừng cố chấp nữa, kẻ chịu thiệt cuối cùng chỉ có chúng ta thôi.”
Tam Tráng nhìn vẻ sợ hãi của Lưu Xuân mà cười nhạo: “Tên tùy tùng này còn biết điều hơn ngươi nhiều.”
Trần Vân Châu không thèm để ý tới hắn, mà nheo mắt nhìn Đội trưởng Vương: “Quan gia ngài muốn bắt ta vào ngục sao? Dựa theo điều nào trong luật lệ Đại Yến? Còn nữa, là ta tố cáo bọn chúng, nếu bắt ta, vậy còn bọn chúng thì sao?”