Chú báo nhỏ mệt mỏi lại một lần nữa chui vào nơi ấm áp, thoải mái dưới cánh tay của hắc long Ngao Già, nhắm mắt lại và ngủ, cảm nhận được sức nặng bàn tay to lớn của tên hắc long sau lưng khiến cậu cảm thấy an tâm một cách lạ lùng, như thể lâu rồi cậu không được ngủ yên giấc như vậy.
Trong giấc mơ, lỗ tai chú báo nhỏ khẽ rung rung, mơ hồ cảm nhận được một số hình ảnh, cùng tình cảnh giống với chuyện cậu đã từng trải qua, nhưng lại như cách một tấm bàn, mơ hồ không rõ ràng.
Trong cảnh tượng đó, có rất nhiều người vây xung quanh cậu, những lời nói mơ hồ thì thầm bên tai.
"Công tước đại nhân, đứa trẻ này khi sinh ra có thú hạch trong đầu lớn hơn hẳn thú hạch của đồng loại nên đã đè ép não bộ của nó, sinh ra đã khiếm khuyết về mặt ý thức, vì vậy mới biến thành dạng thú. Dù là đá năng lượng tinh khiết cấp cao nhất cũng không thể chữa trị. Sau này e là sẽ phải duy trì trạng thái nhỏ bé này lâu dài, dù có lớn lên thì tâm trí cũng không được đầy đủ."
Sau đó, chú báo nhỏ đã được một vị quản gia có tài trí đưa đi, sống trong một căn phòng, tất cả đều do người quản gia này chăm sóc, một thời gian dài không gặp người nào khác. Ngày nào vị quản gia này cũng dành thời gian đúng giờ để dạy cậu nói chuyện, dạy cậu tri thức.
Đương nhiên, quá trình này chỉ là hình thức giáo dục một chiều.
Thế rồi cậu cùng vị quản gia người máy đó sống trong một căn phòng lạnh lẽo trong suốt một thời gian dài.
Mãi cho đến một ngày, quản gia người máy nhận được mệnh lệnh đưa chú báo nhỏ rrời khỏi căn phòng mà chú đã ở bao lâu nay để lên một chiếc phi thuyền nhỏ. Ban đầu chiếc phi thuyền này được thiết lập hành trình bay đến đế đô.
Nhưng không biết vì lý do gì, quản gia người máy lại đột ngột thay đổi điểm đến, phi thuyền chuyển hướng xuống một hành tinh khác rồi để lại chú báo nhỏ ở lại nơi này. Trong một khe đá ông ấy để lại rất nhiều bình dưỡng chất, giọng nói máy móc lạnh lùng nói với chú báo nhỏ:
"Đế đô rất nguy hiểm, không thể đưa cậu đến đó. Sau này cậu phải tự mình sống sót.”
Tiếp đó vị quản gia người máy vươn cánh tay cơ khí ra xoa đầu cậu rồi quay người lái phi thuyền rời đi.
Chú báo nhỏ ngây thơ lẻ loi đi lang thang ở một nơi xa lạ rồi lạc đường, ngã từ trên cao xuống, đập đầu vào một cái cây có tổ chim lớn. Cú va chạm đã làm thú hạch trong đầu cậu di chuyển, sự thay đổi này khiến chú báo nhỏ ngây thơ phá vỡ giới hạn, trí óc cũng trở lên sáng suốt hơn.
Lúc này, Vinh báo con trong giấc mơ bỗng nhiên tỉnh dậy, từ từ mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên theo cánh tay của hắc long Ngao Già. Đôi mắt báo trong suốt nhìn vào ánh lửa trong đóng lửa, rồi đột nhiên dùng vuốt che mặt, chôn đầu vào đó.
Không thể tin được, suốt bao nhiêu năm sống lại, hóa ra cậu vẫn luôn là một chú báo con ngốc nghếch không có não.
Chú báo con đang u uất vô tình quên mất rằng chính nó đã dùng móng vuốt để cào bùn tro nên móng vuốt đã đen xì. Kết quả là cả khuôn mặt của chú báo nhỏ giờ đầy vết bẩn, đen sì một cục.
Vinh báo con thở dài, nhìn về phía bầu trời đang dần sáng, chui ra khỏi cánh tay của tên hắc long. Sau đó nhẹ nhàng bước đi rồi chạy về phía khe đá ở trong trí nhớ.
Khoảng cách rất xa, không biết khi đó bản thân đã ngốc nghếch đến mức nào mà lại đi xa như vậy.
Vinh Minh Thời mất một chút thời gian, cuối cùng cũng chạy đến nơi, nhìn đống dưỡng chất chất đầy trong khe đá, cậu hài lòng đi quanh một vòng. Có những thứ này, cậu có thể sống một thời gian dài mà không cần phải vất vả đi săn mồi. Vinh Minh Thời há mồm, ngoạm mấy túi dưỡng chất, vẫy vẫy đuôi lông xù, rồi quay lại con đường cũ.
Vinh báo con vui vẻ quay lại, khi đi được nửa chừng thì nghe thấy tiếng xé gió từ trên không. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, trên trời cao có một chiếc phi thuyền đang bay gần đến chỗ cậu.
Vinh Minh Thời sửng sốt một lúc, ánh mắt báo lộ ra chút nghi hoặc, chẳng lẽ là vị quản gia người máy đó đã quay lại?
Nhưng rất nhanh cậu đã bỏ qua suy nghĩ này. Bởi vì chiếc phi thuyền đó di chuyển rất nhanh, rõ ràng không phải hướng về phía cậu mà là hướng về phía tên hắc long đang nằm trên mặt đất.
Chiếc phi thuyền dần dần hạ xuống, chú báo nhỏ giữ chặt đống dưỡng chất trên mặt đất, dùng vuốt đè chúng xuống mặt đất để không bị gió từ phi thuyền thổi bay đi.
Sau đó, Vinh Minh Thời nhìn thấy có mấy người nhảy ra từ trong phi thuyền, nhanh chóng nhưng cũng rất cẩn thận mang tên hắc long đang nằm trên mặt đất lên phi thuyền. Tiếp đó, chiếc phi thuyền nhanh chóng khởi động, chỉ trong chớp mắt đã bay lên không trung, biến mất không chút dấu vết.
Hành động rất nhanh khiến Vinh báo con đang quan sát từ ra phải ngơ ngác, túi dưỡng chất trong miệng cũng đánh rơi.
Vậy là đi rồi sao?