Kiếp trước, cơ thể cậu không được khỏe mạnh, từ nhỏ trong não đã có một khối u, đầu thường đau đến mức phải ngất đi. Dù đã trải qua nhiều lần phẫu thuật, nhưng cuối cùng vẫn không thể chữa khỏi. Đến lần phẫu thuật cuối cùng đã khiến cậu rơi vào hôn mê một thời gian dài, rốt cuộc cũng không thể sống sót trên bàn phẫu thuật.
Vì căn bệnh này, cậu không thể hoạt động trí óc quá nhiều, không thể tiếp quản xí nghiệp của gia tộc, chỉ có theo ông nội chăm sóc những món đồ thủ công điêu khắc mà tổ tiên để lại trong nhà tổ.
Tổ tiên của nhà họ Vinh là thợ thủ công. Trong nhà tổ có rất nhiều tác phẩm của các thế hệ trong gia đình, dù không phải đồ quý giá nhưng mang đậm kỹ nghệ của mỗi thế hệ thợ thủ công của nhà họ Vinh. Vinh Minh Thời say mê ngắm nhìn đến mức không nhịn được mà bắt tay vào làm. Vì cơ thể đã bị bệnh tật hành hạ nên không thể làm những món đồ to lớn nhưng vẫn có thể làm những món đồ nhỏ bé.
Vì vậy, cái khối hình hắc long thô ráp bị vỡ này đã khiến Vinh Minh Thời, người có mắc chứng OCD, muốn được tu sửa một phen.
Thế nhưng, dù cậu có muốn thì hiện tại cậu cũng không đủ khả năng. Lúc này, cậu không có tay, chỉ có bốn cái móng vuốt báo. Chẳng lẽ cậu lại dùng vuốt báo của mình để điêu khắc? Hay là dùng răng báo?
Vinh Minh Thời cố gắng chuyển tầm mắt ra chỗ khác, không nhìn vào viên đá đen kia nữa, sau đó chúi đầu vào chân trước, bắt bản thân nhắm mắt đi ngủ.
Nhưng cậu không thể ngủ được...
Vinh Minh Thời ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào viên đá màu đen đó, trong bóng đêm gần như không thể nhìn rõ hình dạng, rồi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, có lẽ cậu có thể sử dụng vảy rồng dưới đất?
Vinh Minh Thời bò ra khỏi cánh tay người kia, đứng dậy, dùng móng vuốt chọn mảnh vỡ lớn nhất rồi lôi từ trong ngực anh ra ngoài, há miệng giằng lấy chiếc phù hiệu trên cổ tay người nọ, cuối cùng là cúi đầu lấy một chiếc vảy rồng ở dưới mặt đất.
Phần rìa của vảy rồng rất sắc bén, Vinh Minh Thời thu lại đầu lưỡi tránh chạm vào các phần sắc nhọn, rồi nhẹ nhàng dùng vảy rồng khắc nhẹ lên mảnh vỡ ở trên phù hiệu.
Vừa mới chạm vào, Vinh Minh Thời cảm giác cái đầu từng tồn tại một cục u kia xưa của mình đột nhiên nhẹ nhàng khác hẳn với cảm giác đau đớn ngày trước. Cảm giác như thể cậu đã chạm vào bản chất của viên đá màu đen đó, một số cảm nhận của cậu đã hòa vào viên đá, giúp cậu có thể hình dung rõ hơn về nơi nào trên viên đá có thể làm đầu rồng, nơi nào thích hợp làm móng rồng và đôi cánh của con rồng này.
Đôi mắt của Vinh Minh Thời lập tức trở nên thận trọng và nghiêm túc, cậu nghiêng đầu, nhẹ nhàng sử dụng vảy rồng để tu sửa lại hình dáng của khối đá màu đen này.
Viên đá đen dần dần có hình dạng một con rồng, dù vẫn còn thô sơ, nhưng lại rõ hình rồng hơn so với trước đây.
Vì công cụ cùng hình thái hiện tại của Vinh Minh Thời có giới hạn nên cậu chỉ có thể làm ra được hình dạng này. Mấy chi tiết vân vân và mây mây, cậu hoàn toàn không có cách để làm nhưng tốt xấu gì thì so với khối đá đen ban đầu, giờ cũng đã đẹp hơn nhiều.
Vinh Minh Thời dừng lại, lúc nhả miếng vảy rồng ra mới phát hiện, dù cậu đã cẩn thận chú ý đến lưỡi của mình, nhưng lại không để ý đến miệng. Phần rìa của vảy rồng đã vô tình cắt vào khóe miệng của cậu. Cậu thè lưỡi ra liếʍ thử, may mắn là vết thương không lớn.
Vinh báo con nhìn xuống viên đá đen, có chút tiếc nuối, nếu có thể tỉ mỉ hơn một chút thì tốt biết bao.
Cậu ngoạm lấy viên đá đen có hình con rồng, rồi đặt nó vào huy hiệu của người kia, lười biếng ngáp một cái.
Trong cơn buồn ngủ mơ màng, cậu cảm thấy công việc này còn mệt mỏi hơn việc điêu khắc những món đồ nhỏ trong ngôi nhà tổ ngày trước, lúc này đôi mắt của cậu gần như không thể mở ra nổi.
Chú báo nhỏ trong trạng thái mơ màng không hề chú ý rằng, vừa mới đây, trên làn da của Ngao Già đang nằm trên mặt đất đã xuất hiện vảy rồng đen. Vào lúc sắp biến đổi thì chú báo nhỏ đã khắc xong, lúc này những vảy rồng trên cơ thể Ngao Già đã nhanh chóng biến mất với tốc độ thần kỳ, đồng thời đôi mi đang nhíu lại, kiềm chế trên trán Ngao Già cũng chầm chậm giãn ra.