Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, chân Vinh Minh Thời mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, ánh mắt xuất hiện mấy ngôi sao vàng, thở dốc một lúc lâu mới đứng dậy được. Cậu quay đầu nhìn về phía nơi vừa có thứ rơi xuống.
Không có hắc long.
Vinh Minh Thời hơi nghiêng đầu, có chút nghi ngờ, chậm rãi nâng cái chân mập mạp lên, nhẹ nhàng đi về phía phát ra âm thanh của thứ vừa rơi xuống.
Tiếp đó, cậu đi đến gần bụi cỏ bên cạnh dòng suối mình từng ẩn nấp, nhìn thấy một người mặc đồng phục màu đen ánh bạc nằm ở nơi đó.
Vinh Minh Thời dừng bước, mắt báo lấp lánh như trời sao đột nhiên ánh lên một tia sáng lanh lợi.
Đây có lẽ… là con mồi?
Lúc Vinh Minh Thời nhìn về phía con mồi bên kia, lần thứ hai nhẹ nhàng dùng bàn chân lông lá mềm mại đi qua đấy, vừa đi về phía trước vừa tự nhủ.
Bây giờ cậu là một con báo con, là một loài thú, còn là một con thú đã đói bụng được vài ngày. Trong mắt loài thú, bất cứ thứ gì không phải đồng loại đều được coi là con mồi. Thế giới của mãnh thú không có quan niệm xã hội loài người, cá lớn nuốt cá bé, lấp đầy bụng mới là quan trọng nhất!
Khi tiến lại gần, Vinh Minh Thời hơi cúi người, khéo léo nhào đến bên người tên long nhân này, mở to mắt nhìn chằm chằm.
Rất tốt, tự hành hạ mình đến vậy nên đã ngất đi.
Sau đó, Vinh Minh Thời bắt đầu lục lọi bộ đồng phục màu đen của cái người trông có vẻ rất mạnh mẽ này, chăm chú tìm kiếm chỗ để cắn.
Quần áo trên người long nhân chắc chắn là chất liệu đặc biệt, vừa bị vuốt rồng cào xé một lúc lâu. Tuy rằng có rách tả tơi nhưng đa số đều bị vuốt rồng xé rách, cũng không có chỗ nào bị căng ra do thay đổi hình dạng. Thế nên người này chuyển đổi từ hắc long sang hình người vẫn chưa thành hình hoàn chỉnh.
Thế nhưng da thịt lộ ra bên ngoài là bị vuốt rồng của chính mình cào rách, máu thịt lẫn lộn.
Nếu là một con mãnh thú bình thường, chắc chắn sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự thèm ăn trong người nhưng trong mắt Vinh Minh Thời lại thật sự rất khó để ăn, cho dù con báo tuyết nhỏ này đã rất đói rồi.
Sau đó, trong lúc Vinh Minh Thời đang do dự, tầm mắt lại dừng lại trên bàn tay của tên long nhân.
Bàn tay của người này rất to lớn, thon dài, khớp xương rõ ràng, cũng không có vết máu, hơi cong lại về phía lòng bàn tay. Vinh Minh Thời tiến lại gần, dùng sức cọ cọ, nghiêng cái đầu đầy lông, miệng báo há ra, tự ép bản thân há mồm cắn lấy ngón tay của người này.
Cậu vẫn phải tiếp tục sống…
Ngậm một lúc, Vinh Minh Thời vẫn tự suy nghĩ một lúc.
Không có gì đáng sợ, chỉ cần cậu khép miệng lại, những chiếc răng sắc bén của báo sẽ đâm được vào phần thịt này.
Là loài thú, ăn tươi nuốt sống là điều tất nhiên! Biết đâu người đàn ông rồng tỉnh dậy lại muốn ăn thịt anh.
Cuối cùng…
Vinh Minh Thời nhụt chí, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cánh tay tên long nhân, cúi đầu nhìn cánh tay của người này.
Tuy rằng hiện tại cậu là một con thú, lại còn là một con báo con không thể tự săn mồi, nhưng bảo cậu không ăn thịt người thì thật sự không thể hạ khẩu.
Trong lúc Vinh Minh Thời không phát hiện, cái người đang nằm nửa tỉnh nửa mê bỗng mở mắt. Đồng tử màu vàng thẳng hẹp đảo quanh một vòng rồi dừng lại trên cái tai đang cụp xuống trên cái đầu lông lá của báo tuyết con.
Lúc này, hắc long Ngao Già vẫn còn đang trong cơn rối loạn cảm xúc, ý thức có hơi hỗn loạn, nhưng vẫn cảm nhận được, vừa rồi con thú nhỏ đã liếʍ ngón tay của mình, chiếc răng sữa sắc nhọn mắc vào khớp ngón tay của anh.
Con thú nhỏ này đang muốn đánh thức anh sao?
Một con thú nhỏ như vậy, cùng lắm cũng chỉ to bằng một móng vuốt của anh khi ở hình thú, nhìn trông có vẻ vô cùng tiêu điều, đáng thương.
Là do chưa thành niên hay là do suy sụp nên biến nhỏ?
Thú nhân trong đế quốc thường gặp một chứng rối loạn cảm xúc. Chứng rối loạn này khiến thú nhân sinh ra hai trạng thái cực đoan.
Một là khi cảm xúc quá kích động, đặc biệt là trong thời kỳ động dục, sẽ biến thành hình dạng thú trưởng thành. Trong trạng thái này, không thể kiểm soát ý thức, sẽ phá hoại mọi thứ xung quanh.
Một trạng thái khác là khi cảm xúc quá suy sụp, thú nhân sẽ trở thành hình dạng con non, vô cùng yếu ớt và bất lực.
Ngay cả Ngao Già có khả năng tự kiểm soát cực tốt cũng không thể tránh khỏi sự xuất hiện của chứng rối loạn cảm xúc này. Lúc nhận ra mình có thể rơi vào chứng rối loạn cảm xúc, Ngao Già đã cố gắng kiềm chế, chạy đến hành tinh nhỏ bé hoang vắng được đánh dấu trên bản đồ sao.
Thế con thú nhỏ trước mặt này là thuộc loại nào đây?
Suy nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu Ngao Già thì cơn rối loạn lại bao trùm tâm trí. Đồng tử màu vàng hẹp dài của Ngao Già dần mất đi sự thanh tỉnh, ý thức dần trở nên hỗn loạn, anh biết bản thân đang dần mất kiểm soát.
Con thú nhỏ này ở bên cạnh anh sẽ rất nguy hiểm!
Vì vậy, Ngao Già giơ tay ra, đặt lên đầu của chú báo nhỏ mềm mại.
Cảm xúc mềm mại, ấm áp, lông tơ tinh mịn vô cùng dễ chịu. Bàn tay to lớn của Ngao Già vì phải kiềm chế cơn rối loạn nên hơi run rẩy, nhẹ nhàng xoa đầu của chú báo nhỏ, tiếp đó di chuyển từ đầu xuống gáy chú báo nhỏ rồi nắm chặt lấy phần da ở sau cổ, ném mạnh báo con ra xa.
Báo tuyết… thuộc loài thú nhân họ mèo… cơ thể có độ linh hoạt cao nhất…
Lực ném cùng với độ cao này sẽ không làm cậu bị thương đâu nhỉ?
Khi cơn rối loạn bùng phát lần thứ hai, ý nghĩ này chỉ kịp hiện lên trong đầu hắc long rồi sau đó hoàn toàn mất kiểm soát, lại biến thành một con rồng đen khổng lồ, vẫy cánh bay lên không trung, tiếp tục xé rách vảy rồng, kiềm chế cảm giác muốn phun lửa ra khắp nơi của bản thân.