Sau lần truy lùng con mồi thứ mười bảy thất bại, Vinh Minh Thời ngồi chồm hổm trên một tảng đá nhìn con thỏ đã chạy ra xa, nhảy vào bụi cỏ rồi biến mất.
Hôm nay lại không có gì để ăn, cậu có thể sẽ phải chết đói, sau đó sẽ bị gió thổi thành một con báo khô ngay ở trên tảng đá này mất…
Sống lại sau cái chết thực sự là một điều may mắn, nhưng nếu tái sinh thành động vật thì sự may mắn đó đã giảm đi một nửa. Nếu lại là một con thú non cô đơn không có thú mẹ chăm sóc thì coi như là mất nốt một nửa còn lại.
Lúc này, Vinh Minh Thời chỉ là một con báo tuyết nhỏ chỉ to bằng kích thước của một con mèo nhỏ, nằm trên tảng đá, ngửa cái đầu báo nhìn con chim tước bay về phía chân trời, kê móng vuốt dưới đầu, hơi lè lưỡi ra liếʍ liếʍ môi rồi lại để móng vuốt lên bụng mình, đói…
Nhưng săn mồi gì đó thì thực sự rất khó khăn đối với một con báo non đến việc đi đường còn chưa vững.
Sau lần thử thứ mười bảy, Vinh Minh Thời định từ bỏ cách săn mồi truy đuổi tiêu tốn sức lực như vậy.
Vinh Minh Thời thực sự không còn sức, cậu híp mắt nằm trên đá nghỉ ngơi. Trong lúc nghỉ ngơi dưỡng sức, mơ màng nghĩ đợi lát vẫn là nên đi xem những cái bẫy đơn giản mình đã làm, hy vọng sẽ có thu hoạch.
Vinh Minh Thời từ từ di chuyển móng vuốt mềm nhũn, đi xuống khỏi tảng đá, chậm rì rì đi tới bên cạnh con suối nhỏ.
Làn nước trong veo phản chiếu hình ảnh của Vinh Minh Thời trong hình dạng con báo con màu trắng nhưng Vinh Minh Thời không có thời gian để ngắm nhìn vẻ ngoài đáng yêu của mình. Lúc này đang làm một loài động vật hoang dã cực kỳ hiếm có, cần được bảo hộ thì trước mắt cũng chỉ có thể dùng cách bổ sung là uống thật nhiều nước để tự an ủi, lấp đầy cái bụng trống rỗng.
Uống nước xong, Vinh Minh Thời vẫy vẫy cái chân dày đang ướt đẫm, xoa xoa lớp lông bị ướt trên mặt. Khi vừa quay người đi kiểm tra mấy cái bẫy bản thân đã vất vả chuẩn bị, chờ đợi để bắt được một, hai con mồi thì đột nhiên bị một tiếng nổ lớn làm cho giật mình. Vinh Minh Thời nhanh chóng chui vào bụi cỏ, một lúc sau mới dám ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nổ.
Ở nơi không quá xa chỗ Vinh Minh Thời đang đứng, có một thứ gì đó đâm vào đỉnh núi, nơi đó đã bùng lên ngọn lửa, bốc khói nghi ngút, thỉnh thoảng còn phát ra một chút tiếng nổ mạnh.
Là tai nạn máy bay sao?
Vinh Minh Thời vừa nghĩ vậy, đột nhiên có một con cự thú màu đen lao ra từ làn khói dày đặc.
“?”
Vinh Minh Thời ngẩn người, còn kinh ngạc hơn so với lúc nhìn thấy móng vuốt, đυ.ng đến lỗ tai báo của bản thân.
Vinh Minh Thời mở to con mắt, giơ một chân lên đỡ cái đầu, nghi ngờ không biết có phải mình đói đến mức hoa mắt không, nếu không thì tại sao lại nhìn thấy một con rồng đen bay lượn trên bầu trời nhỉ?
Con rồng đen kia vỗ cái cánh khổng lồ bay về phía bầu trời cao rồi dừng lại ở trên không trung. Móng vuốt sắc nhọn bắt đầu cạy vảy trên người bản thân, đồng thời cũng phát ra tiếng rầm rì cùng tiếng gầm nhẹ. Những cái vảy đen như đá trộn lẫn máu tươi rơi từ trên cái xuống, cái đuôi mạnh mẽ vung lên, tạo ra tiếng gió vù vù.
Vảy đen bị vuốt lòng ném xuống dưới, rơi xuống mặt đất, báo con xui xẻo phản ứng không kịp đã bị một mảng vảy rồng rơi trúng cái đuôi. Vinh Minh Thời đau đớn hít một hơi, tự ôm lấy cái đuôi của bản thân, nước mắt lưng tròng.
Điều này càng làm Vinh Minh Thời chắc chắn rằng cậu đã thực sự nhìn thấy một con rồng đen đang phát điên giữa bầu trời.
Sau khi hắc long tự giằng xé một lúc, bỗng nhiên khó chịu kêu lên một tiếng, quay đầu về phía sườn núi, phun ra một ngọn lửa, nhiệt độ cực nóng lập tức thiêu rụi cây cối trên sườn núi thành tro, ngay cả tảng đá cũng có dấu hiệu sắp tan chảy, ngọn lửa cũng nhanh chóng lan rộng ra.
Sau khi phun ra lửa, hắc long lại ngưng lại rồi lại bắt đầu tàn nhẫn cạy vảy của bản thân.
Mãi đến khi kiệt sức, vuốt rồng rũ xuống, cơ thể hắc long mất kiểm soát cuộn lại, rơi thằng từ không trung xuống mặt đất.
Khi cơ thể to lớn của hắc long dần chạm mặt đất, Vinh Minh Thời ngẩng đầu lên nhìn hắc long đang điên cuồng. Lúc này cậu mới ý thức được tình hình không ổn lắm, hình như con hắc long này đang rơi về phía cậu.
Con báo nhỏ dùng toàn bộ sức lực chạy ra khỏi bụi cỏ, ra sức chạy về một hướng khác. Cái bóng của hắc long che khuất ánh mặt trời, như đang treo trên đỉnh đầu của cậu.
Sau đó, cái bóng đột nhiên thu nhỏ lại, cùng lúc đó đằng sau Vinh Minh Thời vang lên tiếng có thứ gì đó rơi xuống đất.
Tiếng rơi không lớn, thậm chí còn vì Vinh Minh Thời đã chạy ra xa được một đoạn nên còn có vẻ rất nhẹ, hoàn toàn không giống tiếng nổ được tạo ra một con cự thú rơi xuống mặt đất như trong tưởng tượng.