Đợi Thẩm Huân và Thẩm Gia lần lượt rời đi, cậu cuối cùng cũng trút được một hơi dài.
Men theo trí nhớ đi về căn phòng của mình, Thẩm Quân ngơ ngác ngồi trên giường, cũng không có tâm trạng quan sát nơi này. Tâm trí cậu bị đóng chiếm bởi hai chữ xuyên thư.
Một người đi theo con đường tin tưởng vào khoa học như Thẩm Quân hoàn toàn không thể chấp nhận nổi chuyện phản khoa học thế này.
Đây vốn là một cuốn tiểu thuyết mạng cẩu huyết mà trợ lý trước kia của cậu rất thích, hầu như ngày nào cũng đọc đi đọc lại nội dung cho Thẩm Quân nghe, khiến cho cậu gần như là bị ám ảnh đến mức thuộc làu nó. Vì vậy khi vừa tiếp thu ký ức của nguyên chủ, Thẩm Quân nhịn không được mà rùng mình.
Bối cảnh câu chuyện lấy thụ chính Thẩm Gia và công chính Tưởng Phạm Nam làm chính, xoay quanh tình yêu cẩu huyết của cả hai.
Vốn chẳng liên quan gì nếu Thẩm Quân không phải là cậu ấm thật của Thẩm gia và Thẩm Gia là cậu ấm giả bị ôm nhầm. Cứ vậy, cuộc đời cả hai đáng lẽ là một đường song song lại cứ như bị cong mà va chạm vào nhau, cuối cùng Thâm Quân trở thành vai phụ ngu ngốc bị hạ đo ván.
Nguyên chủ bởi vì thiếu thốn tình thương khi ba mẹ nuôi mất sớm, tính cách dần dần tiêu cực nên khi vừa bước chân vào nhà họ Thẩm, nhìn thấy Thẩm Gia được ba mẹ và anh trai mình yêu thương, nguyên chủ liền nảy sinh cảm giác ghen ghét, bắt đầu bày trò và tính kế cậu ta. Cuối cùng bởi vì chơi dại mà chết dưới tay Tưởng Phạm Nam.
Thẩm Quân là một bia đỡ đạn mờ nhạt được thêm vào cuộc sống đầy sặc sỡ của công thụ chính nhằm thúc đẩy tính cách trong sáng và ngây thơ của thụ chính ra bên ngoài cho người người thấy.
Đến tận khi chết đi, Thẩm Quân vẫn không hề biết được ba mẹ và anh trai của mình yêu thương mình như thế nào.
Cái chết của Thẩm Quân cũng làm cho tình cảm của nhà họ Thẩm với Thẩm Gia trở nên lạnh hẳn.
Nhà họ Thẩm muốn trả thù cho Thẩm Quân nhưng Thẩm Gia và Tưởng Phạm Nam lại là một đôi, họ không thể không chọn một trong hai đứa con của mình. Giữa con ruột và đứa con mà họ nuôi 26 năm, họ chọn máu mủ của mình, cuối cùng Thẩm gia bại lụi dưới tay Tưởng Phạm Nam.
Thẩm Gia vẫn còn tình nghĩa với nhà họ Thẩm, vì vậy liền cầu xin Tưởng Phạm Nam buông tha cho thẩm gia một con đường sống. Nhưng cũng vì thế mà tình yêu của hai người xảy ra mâu thuẫn, lại thêm một tràng ngược lên ngược xuống.
Với cái cốt truyện này, Thẩm Quân vừa nhớ lại đã nhức hết cả đầu, nhịn không được thốt ra câu mắng chửi cái miệng xui xẻo của trợ lý cũ.
Hơn hết, điều cậu chú ý chính là câu chuyện kia mô tả nhân vật thụ là một đoá hoa trong trắng, ngây thơ nhưng từ ký ức còn xót lại, chỉ mới nãy thôi, thụ chính đã tự mình ngã nhào xuống đất, nước mắt nước mũi tèm nhem, nói năng bóng gió linh tinh để Thẩm Huân tưởng nhầm kia nào phải hoa thơm, rõ ràng là hoa đen có độc.
Là một người mang tư tưởng tiến bộ chỉ tin vào khoa học như Thẩm Quân cũng phải miễn cưỡng chấp nhận rằng bản thân đã xuyên tới một thế giới trong sách.
Cơn đau do tai nạn để lại cậu vẫn nhớ rõ như in, dù không tin thế giới này có thật thì cậu vẫn tin với cú va chạm mạnh mẽ ấy, cậu cũng không thể sống nổi.
Giữa việc chấp nhận một cuộc sống mới đầy chông gai và việc kết thúc cuộc sống ở giai đoạn đỉnh cao, cậu chọn cái thứ nhất.
Sau khi làm rõ được suy nghĩ của bản thân, Thẩm Quân chỉ muốn nhanh chóng nằm ngủ một giấc đến sáng.
Khi còn là một ca sĩ, việc hoạt động của cậu gần như là kín lịch, hiếm lắm mới có ngày ngủ được bốn tiếng. Chính vì thế, Thẩm Quân luôn trong trạng thái mệt mỏi và thèm ngủ, bây giờ hiếm lắm có lúc thảnh thơi, chỉ muồn nằm bò trên giường và đánh giấc. Khổ nỗi, lạ giường lạ nhà, cậu trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Cuối cùng lại vì khát nước mà bật dậy chạy ra phòng khách.