Âm thanh nức nở không ngừng văng vẳng bên tai Thẩm Quân khiến cậu không thể không mở mắt tìm kiếm nguồn âm thanh phát ra.
Màn đêm tối mù cũng không thể ngăn cản cậu nhìn người thanh niên trước mặt. Đôi mắt cậu ta đẫm lệ, hai tay chống đỡ cơ thể không ngừng run rẩy, kèm theo đó là những tiếng mềm mại đứt quãng khiến cậu khó hiểu với những gì đang diễn ra trước mắt.
"Tiểu Quân... Anh, anh xin lỗi... Anh không ngờ mình lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ em... Hức..."
Thẩm Quân càng nhìn càng ngơ ngác, rõ ràng bản thân chẳng hề quen biết gì vị trước mắt này, nhưng đối phương lại không ngừng xin lỗi.
Chưa kịp lên mở miệng lên tiếng, dòng ký ức như nước ùa ào ạt về não bộ của cậu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tế bào run rẩy khiến cậu không khỏi loạng choạng ngã xuống.
Hoá ra, bản thân sau khi bị tai nạn đã không may qua đời, mà mở mắt lần nữa lại phát hiện bản thân đã nhập vào cơ thể một người khác, còn thừa kế ký ức vốn không thuộc về mình.
Nguyên chủ cùng họ tên với Thẩm Quân, là cậu con trai nhà giàu bị thất lạc vừa mới trở về cách đây hai tháng. Phía trên có ba Thẩm Bá Huy, có mẹ Lệ Dung và người anh trai Thẩm Huân, còn người trước mặt cậu chính là đứa nhỏ không may bị ôm nhầm với cậu, cũng tức là cậu ấm giả.
Kìm lại nét kinh ngạc trên mặt, Thẩm Quân không tự chủ được mà nhìn thẳng vào khuôn mặt của người kia. Cậu ta cũng đang mở to mắt kinh ngạc khi thấy Thẩm Quân ngã nhào xuống đất, nước mắt còn chưa kịp rơi tiếp.
"Tiểu Quân, em...""
"Đêm khuya hai đứa đang chơi trò gì vậy?" Giọng nói lạnh lùng, ẩn chứa chút mệt mỏi vang lên ngay sau lưng Thẩm Gia, cắt ngang câu nói của cậu ta.
Cả hai đồng thời quay lại, mắt đối mắt nhìn Thẩm Huân trong bóng tối.
Anh tăng ca cả ngày, lúc về đến nhà đã 11 giờ tối, căn biệt thự đã tắt điện chìm trong giấc ngủ. Nhưng khi bước lên cầu thang, lại thấy hai đứa nhóc nhà mình nửa ngồi nửa nằm trên sàn nhà, khuôn mặt điển trai không khỏi nhướn mày phá tan bầu không khí quái lạ này.
"Hửm? Trả lời."
"Anh, không phải anh đang tăng cả à?" Thẩm Gia nhanh chóng lấy lại tinh thần, hai tay lau lau nước mắt, khuôn mặt miễn cưỡng nặn ra nụ cười gượng gạo tiếng tới cầm áo vest cho anh.
Thẩm Quân không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát người đàn ông trước mặt.
Thẩm Huân sinh ra đã mang nét lạnh nhạt, nghiêm khắc, ngay cả khi mệt mỏi anh cũng không bao giờ thể hiện trên khuôn mặt. Tính tình thừa hưởng từ ông nội của mình. Nhưng Thẩm Quân vẫn tỉ mỉ quan sát thấy được quầng thâm trên bọng mắt của anh. Có lẽ đã lâu rồi Thẩm Huân chưa được một ngày nghỉ ngơi đầy đủ.
"Ba mẹ đâu rồi? Chỉ có hai đứa? Nãy giờ đang làm trò gì, nói anh nghe xem."
"Không có chuyện gì, anh, anh chắc là mệt lắm rồi, mau đi nghỉ..." Thẩm Gia như có như không liếc nhìn cậu, giọng nói mang theo tia vội vàng như muốn lẩn tránh.
"Tiểu Quân trả lời."
Bị điểm danh tới, cậu cũng từ tốn sắp xếp lại câu từ, hoàn toàn không có một chút ngượng ngại khi bản thân vừa mới tới.
"Tụi em xuống uống nước, không may bị ngã."
Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Thẩm Huân, giọng nói bình thản không chút lo lắng vì nói dối.
Cái chạm mắt không quá ba giây liền kết thúc, Thẩm Huân cứ vậy bỏ qua, cũng không thèm truy cứu thêm, cứ như tin vào lời nói nhảm của cậu.
Bỏ lại câu dặn dò hai đứa đi ngủ, anh cứ vậy về phòng của mình. Cuối cùng hành lang chỉ còn lại Thẩm Gia và Thẩm Quân.
Không khí so với khi nãy càng lúng túng hơn, Thẩm Gia cũng không ngờ anh cứ vậy mà bỏ qua, cũng không đào sâu hay đòi kiểm tra camera trong nhà xem đã xảy ra chuyện gì.
Ban nãy, cậu đa dạng đã chọn góc camera chỉ quay thấy Thẩm Quân gia tay với mình, chỉ cần kiểm tra sẽ thấy được chính cậu đã đẩy mình ngã xuống nhưng lại hoàn toàn không ngờ Thẩm Huân dễ nói chuyện đến vậy.
Sự việc hôm nay không thành, cậu ta cũng ngại ở lại thêm một giây với Thẩm Quân.