Lý Khinh Trần, mệnh của mày thật tốt! Thế này mà còn không chỉnh được mày!
Có điều, đừng tưởng rằng tao sẽ bỏ qua!
Hắn ta giả vờ vừa bước xuống từ trên cầu thang, đi đến phòng khách, ngạc nhiên nói:
"Ba, ba trở về? Công việc hôm nay có vất vả không? Con bóp vai giúp ba nhé."
Lý Trường Khanh mỉm cười gật đầu, đứa con trai này của mình thật sự là càng lúc càng hiểu chuyện, thật đáng tiếc lại không phải con ruột, nếu là con ruột, bất luận thế nào đi nữa cũng sẽ giao tập đoàn Trường Thịnh cho nó!
Nghĩ đến con ruột, Lý Trường Khanh bất giác nhớ đến đứa con bất hiếu Lý Khinh Trần kia!
Khiến tập đoàn Trường Thịnh chịu tổn thất nặng nề, còn xém chút nữa đã khiến cao nhận bên ngoài dạy cho mình một bài học!
Nghĩ tới đây, Lý Trường Khanh vỗ mạnh vào thành sofa một cái.
Lý Tử Hiên cả kinh:
"Ba, ba sao thế?"
"Không có gì, nghĩ đến đứa bất hiếu Lý Khinh Trần kia!"
Lý Tử Hiên bày ra dáng vẻ đã làm sai, tự trách nói:
"Ba, mẹ, con có một chuyện liên quan đến anh còn chưa nói với hai người, sợ hai người tức giận."
Kỷ Thanh Lam cười nói:
"Nói đi con, chuyện của Lý Khinh Trần còn ít sao!"
Lý Tử Hiên mím môi, mở miệng nói: "Ở trường anh đã đánh cược với con, nói rằng nếu ai bị thành tích thấp trong kỳ thi chung lần này sẽ phải nghỉ học, lúc đầu con không muốn đánh cược với anh ấy, nhưng anh ấy ép con, con cũng không còn cách nào nên mới đồng ý, nếu hai người có thể tìm được anh ấy, nhất định phải khuyên anh ấy đấy, sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, tuyệt đối không nên nghỉ học đấy!"
Kỷ Thanh Lam nghe cũng tỉnh táo tinh thần:
"Lý Khinh Trần thật sự nói như thế với con à?"
"Vâng, mẹ, mẹ tuyệt đối đừng cho là thật, có thể là vì anh giận bỏ nhà đi."
"Hừ, giận?"
Kỷ Thanh Lam cười khẩy một tiếng:
"Con trai, con làm tốt lắm, đợi kỳ thi chung kết thúc rồi, Lý Khinh Trần nó không phải giỏi lắm sao? Đợi kỳ thi chung kết thúc mẹ sẽ đến trường học, xem nó nói như thế nào! Nếu không trở về nhà họ Lý, khiến nó không có chỗ để học chứ đừng nói đến việc thi Đại học!"
"Lý Tử Hiên, em thật là hèn hạ!"
Không biết Lý Bán Mộng trên lầu đi xuống từ lúc nào, nghe thấy Lý Tử Hiên nói với Kỷ Thanh Lam, bèn lao đến phòng khách mắng:
"Em biết thành tích của Khinh Trần không tốt mà còn đánh cược với nó! Sao hả? Khinh Trần đã rời nhà họ Lý rồi mà em vẫn còn chưa chịu bỏ qua cho nó nữa sao?"
Lý Tử Hiên bị Lý Bán Mộng mắng đến bối rối, hắn ta nước mắt rưng rưng nhìn Lý Bán Mộng:
"Chị hai, là anh chủ động đến tìm em, sao chị hai lại nói em như thế, em là em của chị đấy!"
Lý Bán Mộng xụ mặt nói:
"Tôi đã nói rồi, em không phải em tôi, tôi chỉ có một đứa em, tên là Lý Khinh Trần! Vả lại, sao Khinh Trần có thể chủ động đến tìm em được? Có phải em cảm thấy thế giới này rời em rồi sẽ không quay được hay không hả!"
"Bán Mộng!"
Cuối cùng, Lý Trường Khanh cũng nghe không vào nữa, vỗ vào tay vịn đứng lên, lớn tiếng quát:
"Sao con lại nói như vậy? Tử Hiên là em trai của con, nó cùng lớn lên với con, sao con có thể nói nó như vậy! Mau xin lỗi nó đi!"
Lý Bán Mộng thấy Lý Trường Khanh vẫn còn bảo vệ cho Lý Tử Hiên liền thấy sốt ruột, hét lên với Lý Trường Khanh:
"Ba, ba tỉnh lại đi! Em ấy có bất kỳ quan hệ máu mủ gì với ba không?"
"Con!"
Lý Trường Khanh khó thở, đi đến trước mặt Lý Bán Mộng giơ bàn tay lên.
Lý Bán Mộng liền đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Lý Trường Khanh, không hề tránh né.
Lý Trường Khanh nhìn con gái của mình, nâng bàn tay lên nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hạ xuống, đây chính là đứa con gái mình coi như hòn ngọc quý trên tay đấy, cho dù nó có gây ra rắc rối gì, từ trước giờ mình cũng đều không nỡ đánh nó. Thế nhưng hành động vươn tay lên của ông ta đã khiến trái tim Lý Bán Mộng hoàn toàn tan nát.
Ba lại muốn ra tay với mình chỉ vì một đứa con nuôi độc ác!
"Ba! Con hận ba!"
Nói xong, Lý Bán Mộng quay người lao lên lầu.
Lúc này, Lý Trường Khanh cảm thấy trái tim của mình đã tan nát rồi, ông ta nhắm mắt lại, đứng đấy thở dài:
"Tôi có chút mệt rồi, đi lên trước đây."
Lý Trường Khanh lao tâm lao lực quá độ bước lên lầu, trở lại phòng mình.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Kỷ Thanh Lam với Lý Tử Hiên, Lý Tử Hiên khϊếp sợ nói:
"Mẹ, con không biết sao mình lại đắc tội với chị hai, mấy ngày nay chị ấy cứ đối xử với con như thế."
Kỷ Thanh Lam cũng thấy kỳ quái với thái độ Lý Bán Mộng đối xử với Lý Tử Hiên, trước đó Lý Bán Mộng đặc biệt thích người em trai này, bây giờ làm sao thế này?
Bà ta an ủi Lý Tử Hiên:
"Không có chuyện gì đâu con trai, có thể là do chị hai của con bị phiền lòng vì văn phòng luật sư, qua một thời gian ngắn nữa là tốt thôi."
"Đúng rồi con trai, ngày mai là thi chung rồi, con chuẩn bị thế nào rồi? Trường con chia phòng thi ở đâu thế? Ngày mai bọn mẹ đến cổ vũ cho con!"
Lý Tử Hiên vờ ngoan ngoãn gật đầu:
"Địa điểm thi lần này của bọn con ở trường trung học số 37, giống hệt với khi Đại học chính thức vậy."
"Được rồi con trai, ngày mai cả nhà chúng ta sẽ đưa con đi thi!"
"Cảm ơn mẹ!"
Lý Tử Hiên mỉm cười tựa vào vai của Kỷ Thanh Lam, lòng thầm nghĩ có phải là Lý Bán Mộng đã phát hiện ra điều gì đó rồi không? Có điều cũng không quan trọng, bây giờ ba mẹ đều yêu thương mình, tạm thời chị ta không có cách nào uy hϊếp được mình.
Nếu Lý Bán Mộng có thể uy hϊếp được mình để chiếm tài sản của nhà họ Lý... Vậy mình sẽ phải vận dụng một số thủ đoạn để loại trừ chị ta.