Sau khi xem xong hết tất cả video camera giám sát ngày hôm đó, Lý Bán Mộng nhận ra rằng Lý Khinh Trần không hề bước chân ra khỏi căn phòng trong tầng hầm của hắn một bước nào cả. Vậy thì sao hắn có thể đi lên lầu để trộm nội y của cô được! Mà ở trong phạm vi những khu vực camera có thể ghi lại, ngày hôm đó, chỉ có duy nhất Lý Tử Hiên là người đã bước vào căn phòng của cô mà thôi! Hơn nữa sau khi Lý Tử Hiên đi ra khỏi phòng cô, biểu cảm trên mặt hắn ta lại trông tà ác tới lạ! Chẳng lẽ là Lý Tử Hiên ư? Hắn lấy nội y của cô để làm gì? Lý Bán Mộng bỗng chợt nhớ tới ánh mắt của Lý Tử Hiên nhìn mình, có những lúc rất lạ, điều này làm cho cô cảm thấy buồn nôn. Mặc dù Lý gia đã nuôi nấng hắn ta nhiều năm, nhưng cuối cùng thì hắn cũng chẳng có quan hệ máu mủ với mấy chị em họ! Vậy nên luân thường đạo lý sẽ không thể trở thành xiềng xích để trói buộc hắn ta không sản sinh du͙© vọиɠ với mấy người họ được!
Nếu thật sự người lấy trộm nội y của cô là Lý Tử Hiên, sau đó hắn ta làm điều gì đó không hay rồi vu oan cho Lý Khinh Trần thì sao! Lý Bán Mộng vừa nghĩ thôi đã cảm thấy sợ hãi! Sao bản thân cô lại hồ đồ như vậy, sao cô lại vì người khác vu oan giá họa lung tung mà đi ghét bỏ chính em trai ruột của mình cơ chứ! Nghĩ lại thì từ khi Lý Khinh Trần quay về Lý gia, hắn vẫn luôn sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, như chỉ sợ bản thân làm sai chuyện gì. Ánh mắt hắn nhìn mọi người vẫn luôn trong veo, chân thành như vậy! Mỗi khi gặp mọi người, hắn vẫn luôn nở nụ cười trên môi, cho dù bản thân cô không thích hắn, hắn vẫn chưa từng bỏ qua chuyện lấy lòng cô. Mà có lẽ những việc hắn làm không phải là lấy lòng, mà đó xuất phát từ sự quý trọng đối với người nhà của hắn.
“Chị hai, em thấy có miếng gan heo ở dưới bếp, em đã nấu cho chị 1 bát canh đó. Em thấy dạo này sắc mặt chị không được tốt lắm, em nấu canh vậy để giúp chị bồi bổ khí huyết.”
“Chị hai, bên ngoài đang mưa, chị cầm dù theo đi!”
"Chị hai, hôm nay là sinh nhật chị, em tặng chị chiếc tượng gỗ này, đây là đồ do em tự làm đó!”
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Bán Mộng bỗng giật nhẹ, cô vội vã đi xuống cầu thang, tới phòng khách của biệt thự.
“Má Ngô! Má Ngô!”
“Nhị tiểu thư, tôi ở đây, cô tìm tôi à?”
"Má có chìa khóa phòng của Khinh Trần thiếu gia không?”
"Có, chìa khóa đang ở chỗ ta. Trước khi thiếu gia đi đã giao chìa khóa lại cho tôi, cậu ấy bảo tôi đưa lại cho phu nhân mà tôi vẫn chưa kịp đưa.”
"Mau đưa tôi tới phòng của cậu ấy đi!”
“Vâng ạ.”
Má Ngô đáp một tiếng, bà buông công việc đang làm dở trên tay xuống rồi đi cùng Lý Bán Mộng xuống tầng hầm- nơi có căn phòng mà Lý Khinh Trần đã từng ở. Cửa phòng vừa mở ra, mùi mốc liền xộc thẳng vài mặt Lý Bán Mộng, cô cau mày.
“Nơi này như vậy mà em ấy ở được ư? Còn ở những 2 năm?”
Lý Bán Mộng bước vào phòng của Lý Khinh Trần với vẻ nghi hoặc, căn phòng này rất chật chội, bên trong chỉ có 1 chiếc giường đơn, một chiếc bàn học, 1 cái tủ quần áo không lớn lắm. Chỉ có vậy thôi mà đã khiến căn phòng này trở nên chật chội rồi. Trên giường phủ chiếc ga trải giường đã bạc màu, chăn gối được gấp gọn để ngăn ngắn trên đầu giường. Trong tủ quần áo ngăn nắp sạch sẽ, không hề có 1 bộ quần áo thừa nào. Trên bàn học, có một vài cuốn sách, ngoài ra còn có 1 cái khung ảnh gia đình đã khuyết mất 1 góc. Lý Bán Mộng mở chiếc tủ quần áo trống rỗng ra, cô hỏi má Ngô với vẻ không thể tin nổi:
“Má Ngô, đây là tủ quần áo của Khinh Trần ư? Sao mà không thấy có bộ nào vậy?”
“Nhị tiểu thư, thiếu gia Khinh Trần không có bộ quần áo nào khác cả, cậu ấy chỉ có 2 bộ đồng phục thay nhau mặc qua ngày thôi. Lần này cậu ấy bỏ đi, đã mang theo cả 2 bộ đó đi theo rồi.”
Lý Bán Mộng thất thần đóng cửa tủ quần áo lại, cô lùi về sau 2 bước, ngồi lên chiếc giường đơn mà Lý Khinh Trần từng ngủ. Tay cô chạm xuống chiếc giường, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo liền truyền lên tay. Cô ngẩng đầu nhìn Má Ngô với vẻ không tin nổi:
“Vì sao ga trải giường này lại ẩm như vậy?”
Má Ngộ nở nụ cười lúng túng, bà nói:
“Khi thiếu gia Khinh Trần ở đây nó đã như vậy rồi. Đây là tầng hầm, trước đây căn phòng này là phòng chứa đồ, mùa hè không có ánh mặt trời chiếu tới, mùa đông cũng không có khí ấm đi vào, vậy nên hơi ẩm ở đây không thể thoát ra ngoài được.”
Lý Bán Mộng cười khổ:
"Vậy mà Khinh Trần đã ở nơi này những 2 năm.”
"Nhị tiểu thư, thiếu gia Kinh Trần... ầy! Thôi tôi không nói nữa, nếu nhị tiểu thư không còn chuyện gì nữa thì tôi đi làn việc đây.”
“Má Ngô, có chuyện gì má cứ việc nói thẳng, ta không để ý đâu.”
“Nhị tiểu thư, những người bình thường như chúng ta cũng hiểu con phải là con ruột mới tốt! Nhưng sau khi thiếu gia Khinh Trần về đây, cậu ấy đã phạm phải tội lớn gì vậy? Phòng của bảo mẫu như chúng tôi còn ở trên lầu, vậy mà tiểu thư nhìn xem, cậu ấy là thiếu gia mà lại ở nơi như này! Ăn cũng không có mà ăn, mặc cũng không có mà mặc, nhìn cậu ấy đâu có chỗ nào giống thiếu gia của một gia đình có tiền cơ chứ? Một đứa trẻ như vậy mà trời mùa đông lạnh giá cũng không có một tấm áo ấm để mặc, lúc cậu ấy rời đi cũng chỉ mặc 1 chiếc dài tay mỏng, tới tôi nhìn mà cũng thấy đau lòng... ây...”