Lúc này đây, trong mắt Lý Tử Hiên đầy vẻ trào phúng, hắn ta nhún vai bĩu môi, có lẽ đây chính là dáng vẻ chân thật nhất của hắn ta cũng nên! Xem ra bình thường hắn ta vì muốn diễn vai một đứa con ngoan ngoãn hiền lành mà đã phải hi sinh không ít rồi. Lý Khinh Trần nhìn thẳng, hắn nhắm mắt lại thở dài rồi nói:
"Lý Tử Hiên, đây mới đúng là tính cách của cậu đúng không! Nếu bình thường cậu cũng hành động như vậy thì tốt biết bao, tôi có đánh cậu thì cũng xuống tay dễ dàng hơn!”
"Bây giờ anh biết thì cũng không muộn! Ông đây muốn chơi đùa anh cho tới chết đó! Tôi không muốn anh về lại Lý gia đó! Tôi muốn anh sau này cũng không tới trường nổi, biến thành loại rác rưởi không ai cần!”
Lý Khinh Trần nhìn Lý Tử Hiên, khẽ lắc đầu, hắn bước 1 bước nhỏ về phía trước, sau đó nhấc chân đá thẳng vào giữa 2 chân của Lý Tử Hiên.
“Rắc!”
"A!!”
Lý Tử Hiên hét lên 1 tiếng thảm thiết, vẻ mặt của hắn cực kì sợ hãi, ngã đổ ra sàn nhà. Hai học sinh phía sau Lý Khinh Trần nhìn mà cũng cảm thấy đau theo:
"Lý Khinh Trần, cậu thật là ác độc, sao cậu lại ra tay như vậy! Cái kia của cậu ta còn dùng nổi nữa không? Đây là muốn cậu ta đoạn tử tuyệt tôn rồi còn gì!”
Lý Khinh Trần biết độ mạnh yếu của 1 cước mà hắn đá ra, không tới nỗi khiến Lý Tử Hiên đoạn tử tuyệt tôn nhưng cũng đủ để chỗ đó bị thương mất mấy ngày. Hắn quay đầu nhìn về phía 2 học sinh còn lại, vỗ tay nói:
“Tôi bị bạo lực học đường như vậy mà các cậu còn không để cho tôi phản kháng ư? Hai người có ra tay thì làm nhanh đi, sau khi giải quyết xong hai người, tôi còn phải cho cậu ta ăn phân nữa. Mau lên nào!”
Trường trung học Đức Dục cũng là ngôi trường có văn hóa giáo dục không tồi, những học sinh ở đây đều là những người có mục tiêu học đi lên, làm sao có chuyện bọn họ từng thấy đánh nhau thật sự là như thế nào được. Khi thấy Lý Khinh Trần đi về phía mình, hai người được Lý Tử Hiên nhờ giúp đỡ liền cuống lên.
“Lý Khinh Trần, chúng tôi không liên quan tới chuyện này, chúng tôi vào đây là để đi vệ sinh!”
“Đi vệ sinh hả! Vậy thì các cậu mau đi đi chứ? Đi nặng hay đi nhẹ?”
"Lý Khinh Trần, mọi chuyện là do Lý Tử Hiên kêu chúng tôi tới đây, chúng tôi không hề muốn động thủ, chúng tôi chỉ vào đây để quay phim mà thôi!”
Lý Khinh Trần chép chép miệng, gật đầu. Quay phim hả? Ý kiến hay đó! Hắn lấy điện thoại ra, sau đó nói với hai người kia:
“Lát nữa các cậu tiến lên, mỗi người đá Lý Tử Hiên vài cái cho tôi. Phải đá thật mạnh đó! Tôi muốn quay phim lại, các cậu nghe gì chưa?”
“Lý Khinh Trần, cậu đừng có mà bắt nạt người khác quá đáng!”
“Các cậu đừng nói nhảm nữa, tôi nói các cậu có làm hay không hả? Nếu các cậu không làm thì lát nữa các cậu cũng nằm trên mặt đất giống như cậu ta đó!”
“Mọe nó chứ! Chúng tôi làm!”
Lý Khinh Trần mở điện thoại, bật chế độ video lên, sau khi hắn quay xong cảnh hai người kia tay đấm chân đá Lý Tử Hiên xong thì hắn mới thả hai người đó rời đi! Hắn làm vậy là để đề phòng Lý Tử Hiên đi tố cáo với nhà trường. Nếu Lý Tử Hiên làm vậy thì trong tay hắn cũng có bằng chứng rằng người đánh Lý Tử Hiên là người khác. Sau khi hai người kia rời đi, Lý Khinh Trần đi tới, hắn ngồi xổm xuống nắm lấy tóc Lý Tử Hiên kéo lên, sau đó hắn lôi Lý Tử Hiên vào 1 buồng vệ sinh, ấn đầu hắn ta xuống bồn cầu!
“Cậu đừng kêu nữa! Chúng ta nên làm việc chính rồi, nếu cậu đã muốn ăn phân như vậy thì tôi sẽ giúp cậu một tay!”
Hắn ấn nút xả nước xuống.
"Rào!”
Lý Tử Hiên đang kêu gào, ngay lập tức bị uống 1 ngụm nước nhà vệ sinh.
“Ọeee! Ọe!”
Lý Tử Hiên cũng không quan tâm tới nỗi đau ở giữa hai chân nữa, hắn vịn bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Lý Khinh Trần lắc đầu, công tác vệ sinh của trường trung học Đức Dục quả thật không tồi, bồn cầu được họ cọ rửa rất sạch sẽ. Nếu không phải do vậy thì hắn đã để tên này nếm chút bã rồi!
“Sau này cậu còn muốn ăn phân thì nhớ nói trước với tôi 1 câu, để tôi chuẩn bị đồ tươi mới cho cậu!”
.....
Ban ngày Lý Bán Mộng không tới văn phòng luật sư báo danh. Bây giờ trong đầu cô đều là những lời Cố luật sư nói, và cả Lý Khinh Trần nữa. Trước đây cô ghét Lý Khinh Trần là bởi vì Lý Khinh Trần trộm nội y của cô, nhưng những điều đó đều là do Lý Tịnh Tuyết và Lý Tử Hiên nói mồm mà thôi! Cô cũng không trông thấy quá trình Lý Khinh Trần trộm nội y của mình, mà cô chỉ định tội hắn dựa vào những ấn tượng hắn mang lại cho cô mà thôi. Cô là một luật sư, chuyện gì cũng phải nói tới chứng cứ! Chẳng trách mà Cô luật sư lại nói cô như vậy! Chứng cứ! Đúng vậy, là chứng cứ! Chỉ cần cô xem lại camera giám sát là cô sẽ biết được tất cả mọi chuyện là như thế nào! Lý Bán Mộng đi xuống phòng an ninh ở dưới lầu, cô kêu bảo an mang video camera giám sát ngày hôm đó ra cho cô xem.