Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 21: Ngọc Dao

Vân Hạ khẽ nhíu mày, đôi mắt lo lắng liếc nhìn cô gái đang ngồi co ro trong góc. Cô thở dài, cuối cùng cũng gật đầu một cách miễn cưỡng. "Được rồi… Nhưng chúng ta phải thật cẩn thận đấy, Vũ Thanh."

Tiểu Tuyết cũng lặng lẽ gật đầu đồng ý, ánh mắt lo âu lướt qua bóng dáng yếu ớt của cô gái xa lạ kia. Nét căm hận trong giọng nói của Tiểu Tuyết vẫn chưa nguôi, nhưng cô lại dịu dàng nắm lấy tay Vũ Thanh như để trấn an cậu. "Đệ phải hứa với tỷ là sẽ cẩn thận từng chút một. Đừng vì một phút thương người mà để chúng ta rơi vào nguy hiểm, Vũ Thanh."

Vũ Thanh cười nhạt, vẫn duy trì vẻ “thánh mẫu” trong đôi mắt. Cậu nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại bằng giọng điệu êm ái. "Yên tâm đi, hai tỷ tỷ. Đệ không để bản thân và mọi người gặp nguy hiểm đâu."

Lời nói của cậu đầy vẻ an ủi, nhưng trong lòng cậu đã nhanh chóng vạch ra một kế hoạch rõ ràng. Đêm nay, lợi dụng sự thương hại của đám người này sẽ là cơ hội tuyệt vời để cậu đẩy nhanh kế hoạch trốn thoát.

Khi màn đêm buông xuống và tất cả tù nhân đều chìm vào giấc ngủ, Vũ Thanh sẽ âm thầm dẫn Vân Hạ và Tiểu Tuyết cùng cô gái ra khỏi căn phòng. Cậu biết, chỉ cần vài lời giả dối và sự thánh thiện bề ngoài, mọi người sẽ dễ dàng tin tưởng cậu, kể cả cô gái yếu đuối này. Trong lúc ấy, Vũ Thanh chỉ âm thầm nở một nụ cười nham hiểm trong lòng, sẵn sàng sử dụng bất cứ ai để đạt được mục đích của mình.

Khi màn đêm buông xuống, mọi người trong căn phòng giam đều đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ còn tiếng thở đều đặn vang lên trong không gian tĩnh lặng. Vũ Thanh nhẹ nhàng lay Vân Hạ và Tiểu Tuyết dậy. Vân Hạ khẽ nhíu mày, mắt mơ màng và đôi chút lưỡng lự nhưng nhanh chóng tỉnh táo, nhận thức tình huống. Tiểu Tuyết cũng từ từ mở mắt, đưa ánh nhìn nghiêm túc về phía Vũ Thanh. Như hiểu ngầm ý định của cậu, cả ba người trao nhau một cái gật đầu ngắn gọn.

Họ lặng lẽ tiến về góc phòng, nơi cô gái yếu ớt đã bị những người khác vứt bỏ. Cô ta nằm co ro, quần áo rách rưới, da thịt lấm lem bùn đất. Đôi mắt thẫn thờ của cô nhìn vô định, không còn chút ánh sáng nào, như thể đã mất hết hy vọng. Hơi thở yếu ớt, gần như không nghe thấy, nhưng vẫn đủ để cho Vân Hạ nhận ra dấu hiệu của sự sống. Vân Hạ đặt nhẹ tay dưới mũi cô gái, cảm nhận hơi thở mong manh thoát ra từ l*иg ngực. Cô gật đầu, ra hiệu cho Vũ Thanh và Tiểu Tuyết rằng cô gái vẫn còn sống.

Vân Hạ cẩn thận cõng cô gái lên lưng, ánh mắt thoáng chút thương hại, nhưng khuôn mặt vẫn kiên quyết. Vũ Thanh nhìn Tiểu Tuyết, ra hiệu cả hai chuẩn bị tinh thần. Cậu nhắm mắt, tập trung, và chỉ một khoảnh khắc sau, kỹ năng Tuyết Vụ của cậu bao phủ lấy cả bốn người trong một lớp màn sương lạnh giá, che giấu hoàn toàn sự hiện diện của họ trong màn đêm.

Cả nhóm di chuyển nhẹ nhàng và chậm rãi, từng bước tiến về phía cửa ra vào, nơi có hai tên canh gác đang đứng trò chuyện. Lớp tuyết sương mờ ảo trôi dần qua trước mặt họ, làm cho không khí trở nên lạnh hơn, khiến những người canh gác bất giác phải rùng mình và quay đi, không nhận ra bốn người đang lẻn qua ngay trước mắt. Khi đã vượt qua được, Vũ Thanh tiếp tục dẫn đầu, giữ cho màn Tuyết Vụ bao phủ cho đến khi cả nhóm an toàn bước vào kho lương thực.

Trong bóng tối của kho, Vũ Thanh thu lại kỹ năng của mình, lớp sương dần tan biến vào không khí.

Vân Hạ từ từ đặt cô gái xuống nền đất lạnh của kho lương thực, cẩn thận như sợ làm cô đau thêm. Vũ Thanh liếc nhìn Tiểu Tuyết, đôi mắt sắc bén lóe lên một tín hiệu không lời. Hiểu ý, Tiểu Tuyết gật đầu nhẹ, ánh mắt quyết tâm. Cô hít một hơi sâu, rồi từ từ giơ tay lên.

Không khí xung quanh đột nhiên thay đổi, như thể mọi thứ trở nên tĩnh lặng hơn. Một viên đá lưu ly lấp lánh dần dần hiện ra trước mặt cô, ánh sáng dịu dàng toát ra từ viên đá tỏa xuống như sương mù mỏng. Viên đá này là nguồn sức mạnh của Tiểu Tuyết – kỹ năng hồi phục mạnh mẽ mà cô sở hữu. Làn sáng mờ bao phủ lấy cô gái đang bất động dưới chân, từng tia sáng nhẹ nhàng rót xuống cơ thể yếu ớt ấy, như dòng nước trong lành xoa dịu những vết thương sâu thẳm.

Tiểu Tuyết tập trung cao độ, tay khẽ run lên khi luồng sáng càng ngày càng mạnh hơn. Mồ hôi dần ướt đẫm trên trán cô, đôi lông mày hơi cau lại vì sự cố gắng. Ba tiếng trôi qua trong yên lặng, trong không khí chỉ còn âm thanh đều đều của hơi thở Tiểu Tuyết dần trở nên nặng nề hơn. Cơ thể cô gái bắt đầu có dấu hiệu hồi phục, nhưng rõ ràng đây là một quá trình tiêu hao rất nhiều sức lực.

Tiểu Tuyết cố gắng duy trì ánh sáng từ viên đá lưu ly, nhưng cảm giác kiệt quệ dần xâm chiếm cơ thể cô. Năng lượng trong người đã sắp cạn kiệt, đôi tay cô hơi run lên, viên đá lưu ly trong tay dần trở nên nhạt màu.

Tiểu Tuyết khẽ ngả người về sau, khuôn mặt trắng bệch đến mức gần như không còn chút huyết sắc. Đôi mắt cô lờ mờ và mệt mỏi, hơi thở trở nên gấp gáp và đứt đoạn. Cô cảm thấy sức lực trong cơ thể như bị rút cạn, đôi môi khẽ nhợt nhạt. Giọng nói yếu ớt thều thào thoát ra, nghe rõ từng âm từng chữ như đều đặn đầy khó khăn: "Vũ Thanh... cô gái này bị thương nghiêm trọng quá... nhất là bên trong cơ thể và... phần dưới... giờ kỹ năng của tỷ còn yếu, năng lượng bên trong tỷ sắp... cạn kiệt rồi."

Vũ Thanh nhìn Tiểu Tuyết, mắt lóe lên sự suy tính. Nhiệm vụ của cậu sắp đến hồi kết, nhưng giờ đây vẫn còn thiếu một mảnh quan trọng – cô gái này là chìa khóa để hoàn thành. Không thể dừng lại lúc này, cậu cần cô ta tỉnh dậy và hợp tác ngay khi có thể. Không chần chừ, Vũ Thanh bước lại gần Tiểu Tuyết, ánh mắt sắc lạnh nhưng lời nói lại dịu dàng an ủi, "Tỷ cứ tiếp tục đi. Đệ sẽ truyền năng lượng cho tỷ."

Cậu đặt hai tay nhẹ nhàng sau lưng Tiểu Tuyết, cảm nhận từng nhịp thở mệt mỏi của cô qua lòng bàn tay mình. Tập trung ý niệm, Vũ Thanh bắt đầu truyền năng lượng của mình vào cơ thể Tiểu Tuyết. Một luồng hơi ấm chảy từ lòng bàn tay cậu vào người cô, lan tỏa như dòng suối mát rượi, dần dần đẩy lùi sự mệt mỏi và cạn kiệt trong cơ thể cô. Cảm giác nặng nề của kiệt sức dần được thay thế bằng một sức sống mới, hơi thở của Tiểu Tuyết cũng trở nên đều đặn hơn.

Sau khi hơn một tiếng nỗ lực cạn kiệt năng lượng, cuối cùng Vũ Thanh và Tiểu Tuyết cũng hoàn thành việc chữa trị cho cô gái. Cả hai ngã quỵ xuống, mặt trắng bệch không còn giọt máu, hơi thở gấp gáp. Vũ Thanh nhìn cô ta, đáy mắt thoáng vẻ lạnh lùng. Cậu nghĩ thầm: "Mình đã tốn bao nhiêu sức để cứu cô ta, vậy mà nếu chẳng được cái giá trị lợi dụng nào thì gϊếŧ quách cho xong còn hơn." Biểu cảm của cậu trở nên băng giá, đôi mắt như chỉ muốn kết liễu hết những điều vô dụng.

Cô gái dần dần mở mắt, từng cử động yếu ớt như đang quay về từ cõi chết. Đôi mắt mơ màng nhìn quanh, vẻ thẫn thờ, nhưng miệng khẽ thều thào: “Nước…”

Vân Hạ thấy vậy liền lập tức đi lấy nước cho cô. Khi cô gái uống nước, hơi thở dần đều lại, ánh mắt dần có hồn hơn nhưng đầy cảnh giác. Cô nhìn ba người trước mặt, giọng yếu ớt nhưng không giấu nổi vẻ đề phòng, “Các ngươi là ai?”

Ngay lập tức, Vũ Thanh thay đổi sắc mặt, cậu nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt lo lắng đầy giả tạo. Khuôn mặt cậu giả nai đến mức hoàn hảo, khiến người đối diện khó mà nghi ngờ. “Tỷ tỷ, người không sao chứ?” cậu nói, giọng điệu đầy quan tâm. “Sáng nay bọn em thấy tỷ bị như vậy… không đành lòng để chị như vậy nên buổi tối bọn em lén đưa chị đến đây.”

Cô gái lặng im nhìn ba người trước mặt, ánh mắt vẫn đầy thận trọng. Một thoáng trầm ngâm lướt qua ánh mắt cô, như thể đang đánh giá từng hành động, từng lời nói của họ. Cuối cùng, cô thở dài một hơi, cảm giác nhẹ nhõm lẫn cảnh giác vẫn còn đọng lại trong ánh mắt.

Tiểu Tuyết, dù kiệt sức, cũng mỉm cười nhẹ nhàng để trấn an cô gái. “Tỷ tỷ, tỷ đừng lo, bọn em không có ý hại tỷ đâu. Nếu không thì đã chẳng mạo hiểm để đưa tỷ đến đây.” Giọng nói của cô vừa chân thành vừa dịu dàng, như để xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng người đối diện.

Vân Hạ thoáng cúi đầu, nét mặt phảng phất sự bất lực, nụ cười gượng gạo như cố che giấu đi sự chán chường. "Bọn em hiểu cảm giác của chị... Tất cả chúng em đều đã từng trốn ra ngoài, và đã thành công sống sót. Lần này quay lại là để đưa mọi người cùng thoát. Nhưng... không ai dám tin và cùng bọn em đi cả." Vân Hạ khẽ cắn môi, ánh mắt lấp lánh sự thất vọng và chút gì đó xót xa.

Nghe đến đây, đôi mắt cô gái dần lóe lên một tia hy vọng, dù vẫn đầy ngờ vực. Cô nén hơi thở, cố giữ giọng đều đặn nhưng khó giấu sự run rẩy trong từng chữ. “Các ngươi… muốn trốn sao? Nhưng ngoài kia là tang thi, ra ngoài khác gì tự sát đâu.”

Vũ Thanh nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch, nhưng vẫn giữ vẻ mặt hiền lành. Biết rằng con mồi đã bắt đầu lưỡng lự, cậu cẩn thận đáp lời, giọng chắc chắn: “Chị yên tâm. Bọn em đã chuẩn bị đầy đủ, không chỉ có lương thực mà còn cả bản đồ và kế hoạch đối phó với đám tang thi ngoài kia. Chỉ cần chị và mọi người cùng bọn em phối hợp, nhất định sẽ an toàn trốn thoát.”

Cậu tiếp tục, ánh mắt bình tĩnh và đầy tự tin, như thể đang vẽ ra viễn cảnh an toàn nơi xa xăm. "Đầu tiên, chúng ta sẽ đi qua lối hậu viện vì nơi đó ít canh gác hơn. Bọn em đã điều tra từ trước, chỉ cần dùng sức mạnh và di chuyển đúng lúc sẽ qua mặt được đám lính canh. Sau đó, chúng ta sẽ tiến vào rừng cây để che giấu, tránh được tang thi."

Cô gái nhìn Vũ Thanh, ánh mắt cô lộ rõ vẻ nghi ngờ nhưng cũng mang theo chút ngưỡng mộ trước sự tự tin của cậu. Vân Hạ và Tiểu Tuyết gật đầu, hỗ trợ cho lời nói của Vũ Thanh, tạo thêm sự thuyết phục. Cô gái thầm suy ngẫm, cân nhắc cơ hội trốn thoát – một cơ hội để thoát khỏi cảnh sống mòn mỏi nơi đây.

Sau một hồi bàn bạc kỹ lưỡng, Ngọc Dao cuối cùng cũng gật đầu, quyết định sẽ quay về và cố thuyết phục những người còn lại cùng chạy trốn. Trước khi cô bước đi, Vũ Thanh nhẹ nhàng kéo cô lại, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén nhưng vẫn giữ giọng điệu dịu dàng. "Em tên là Vũ Thanh, còn đây là Tiểu Tuyết và Vân Hạ. Chị tên gì?"

Ngọc Dao khẽ ngẩng đầu đáp, "Chị tên Ngọc Dao."

Vũ Thanh liếc nhìn quanh một lượt rồi nghiêng người, ghé sát thì thầm vào tai cô, giọng nói trầm ấm nhưng đầy ẩn ý, "Nếu muốn thuyết phục bọn họ rời đi, hãy khơi dậy nỗi căm hận của họ với căn cứ này."

Nói xong, cậu buông tay, gật đầu nhẹ như ngầm bảo cô cứ đi. Ngọc Dao thoáng giật mình nhưng rồi hiểu ý, khẽ mỉm cười gật đầu đáp lại, ánh mắt sáng lên quyết tâm.

---

Lời nhắn của tác giả: "Bé thụ của chúng ta đã thu được thủ hạ đắc lực số 3 rồi nha! Nói trước là bà này có dị năng khá đặc biệt đó nha~"

Lời nhắn của tác giả: "Ê máy bà, để cử truyện có công dụng gì vậy? Trả lời vô phần bình luận hộ tôi nha~"