Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 20: Cứu người

Sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời còn chưa kịp len lỏi qua những khe hở của tường giam, Vũ Thanh đã bị một âm thanh ồn ào từ xa đánh thức. Tiếng xì xào, tiếng la hét, hòa lẫn với tiếng bước chân loảng xoảng khiến cậu không thể nhắm mắt thêm được nữa. Cậu dụi mắt, vươn vai một cách lười biếng, nhưng sự tò mò khiến cậu phải ngồi dậy.

Khi ánh mắt cậu hướng về nơi phát ra âm thanh, Vũ Thanh thấy một đám người tụ tập quanh một cô gái. Cô ta nằm xõng sài trên mặt đất, quần áo rách nát, bẩn thỉu, và biểu cảm vô hồn như thể vừa trải qua một cơn ác mộng. Đôi mắt cô trống rỗng, không còn sức sống, lướt qua những người xung quanh mà không hề có chút phản ứng nào.

Giọng nói từ đám đông vọng ra: “Nhìn bộ dạng này chắc là bị đám người dị năng giả kia hành hạ rồi. Tội nghiệp thật.”

Vân Hạ và Tiểu Tuyết, vẫn còn lờ mờ tỉnh dậy, ngồi bên cạnh nhau. Khi nhìn thấy cô gái, ánh mắt họ chỉ thoáng qua một chút, như đã quen thuộc với cảnh tượng đau lòng này. Trong quá khứ, họ cũng đã từng ở trong hoàn cảnh tương tự – những người bị bạo hành, bị đẩy vào tình huống không thể thoát khỏi, mà sống một cuộc sống không khác gì những con rối. Vân Hạ nhắm mắt một lần nữa, hồi tưởng lại những ký ức mà cô đã cố gắng quên, còn Tiểu Tuyết thì cắn chặt môi, lòng trĩu nặng nhưng không biết nói gì.

Vũ Thanh, mặc dù bên ngoài tỏ ra bình thản, nhưng trong đầu cậu lại đang nảy ra một kế hoạch. Cậu nhìn cô gái đó, không hề cảm thấy thương xót. Ngược lại, cậu lại thấy cô ta là một con cờ trong bàn cờ của mình. “Đúng rồi,” cậu nghĩ thầm, “mình cần một người để dụ dỗ đám ngu dân này chốn thoát.” Trước đó, cậu đã từng bóng gió nói về việc trốn thoát, khiến những người xung quanh cảm thấy chút hy vọng. Nhưng khi đề cập đến việc ra ngoài, sắc mặt của họ lại đột nhiên thay đổi.

Mọi người cùng nhau thảo luận, những ánh mắt đầy lo sợ nhìn ra ngoài như thể sợ hãi chính những gì đang chờ đợi bên ngoài cánh cửa. “Ra ngoài làm gì chứ? Đằng nào cũng bị tang thi gϊếŧ chết. Sống ở đây, dù sao cũng còn sống được ngày nào thì hay ngày đó,” một người trong đám đông lên tiếng, giọng đầy bi quan.

Vũ Thanh cảm nhận được sự nhu nhược và sợ hãi đang bao trùm những người xung quanh. Trong đầu cậu, những kế hoạch đã bắt đầu hình thành. Cậu sẽ lợi dụng cô gái này để kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự tò mò của đám đông, tạo ra một cú sốc đủ lớn để khiến họ nghĩ đến việc chạy trốn. Có thể, chỉ cần một lời nói từ cô ta, đám đông này sẽ hành động như những con bầy đàn.

“Chỉ cần dụ dỗ bọn ngu ngốc này ra ngoài,” cậu thầm nhủ, “rồi mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.” Cảm xúc của Vũ Thanh lúc này là sự lạnh lẽo và vô cảm, một tâm trí tàn nhẫn, nhưng không ai có thể nhận ra điều đó. Cậu đã sẵn sàng để tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.

Vũ Thanh lặng lẽ bước lại gần chỗ của Vân Hạ và Tiểu Tuyết, ánh mắt cậu toát lên vẻ lo lắng đầy giả tạo, đôi mắt long lanh như thể vừa thương cảm vừa sốc. Khuôn mặt cậu như "thánh mẫu," biểu cảm tỏ ra ngây thơ và vô cùng "đoan chính" khi cậu lên tiếng với giọng nhẹ nhàng, gần như luyến tiếc: “Hai tỷ tỷ… cô ta bị làm sao vậy?”

Vân Hạ và Tiểu Tuyết trao nhau một ánh mắt. Nhìn khuôn mặt giả nai hoàn hảo của Vũ Thanh, cả hai đều nghĩ rằng có lẽ đệ ấy chưa bao giờ phải đối mặt với sự tàn khốc này. Vân Hạ thoáng lặng người, ánh mắt dịu lại với chút xót xa, còn Tiểu Tuyết thì lặng im một giây, đôi mắt hiện lên sự cảm thông pha lẫn đồng cảm.

Tiểu Tuyết đưa tay nắm lấy tay cậu, giọng nói của cô đầy căm phẫn: “Cô ta chắc là bị bọn dị năng giả hành hạ cả đêm qua.” Ánh mắt cô lóe lên sự phẫn nộ không che giấu, bàn tay cô hơi siết lại như để trút giận.

Vũ Thanh tròn mắt, mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên giả tạo một cách hoàn hảo. “Sao… sao có thể như vậy chứ?” Giọng cậu run rẩy, trông như thể trái tim cậu thực sự đang quặn thắt. “Tỷ tỷ, tí nữa chúng ta cứu cô ta được không?” Cậu nhìn Vân Hạ và Tiểu Tuyết bằng ánh mắt khẩn thiết, như thể cậu đang rất thật lòng.

Nhưng Vân Hạ lập tức cắt ngang lời cậu, giọng nghiêm khắc pha chút lạnh lùng. “Không được. Quá nguy hiểm. Làm vậy chúng ta sẽ bị sinh nghi ngay lập tức,” cô nói, ánh mắt đầy kiên quyết, nhìn thẳng vào cậu như để nhắc nhở. Cô đã từng trải qua quá nhiều thứ để biết rằng lòng tốt đôi khi chính là điều đưa họ đến cái chết.

Tiểu Tuyết cũng gật đầu, lên tiếng ủng hộ Vân Hạ: “Đúng đó, Vũ Thanh. Ta biết đệ là người tốt, nhưng nếu cứu cô ta ngay lập tức thì chắc chắn chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ tay cậu, đôi mắt dịu lại như muốn trấn an, mong cậu hiểu tình thế.

Vũ Thanh nhìn phản ứng của hai người, hơi cúi đầu, làm vẻ ngây thơ bi thương. Giọng cậu bỗng nhiên trầm xuống, mang theo chút thương cảm đầy thánh mẫu: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Chúng ta… đợi đến tối, đưa cô ta ra chỗ kho lương thực cứu chữa, được không?” Lời nói của cậu dịu dàng, như thể cậu thật sự không đành lòng để người khác phải chịu đau khổ.

Vân Hạ và Tiểu Tuyết thở dài, ánh mắt cả hai hiện lên vẻ bất lực, biết rằng dù có khuyên ngăn cũng không thể thay đổi được quyết định của Vũ Thanh. Họ nhìn nhau, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng cũng hiểu rằng có lẽ bản chất của Vũ Thanh là như vậy – dù gặp nguy hiểm cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước nỗi đau của người khác.

Lời nhắn của tác giả: "Mấy bà ơi dạo này tôi bị mê phim Diên Hy Công Lược nên không có thời gian viết truyện. Mấy bà thông cảm nha. ^^ ^^ Đọc đến đây rồi cho tôi xin một theo dõi bình luận nha yêu 💓💓💓"