Nhờ vào sự tính toán tỉ mỉ của mình, Vũ Thanh dần lợi dụng được Long Nhật một cách triệt để. Những buổi hai người cùng nhau đi mua đồ cho các em mồ côi, những lần cùng nhau quyên góp cho trại trẻ A Lam – tất cả đều trở thành cơ hội để cậu ràng buộc cảm xúc của Long Nhật.
Thời gian qua đi, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp. Từ tình bạn, sự thân thiết ngày một lớn lên, dần trở thành mối quan tâm đặc biệt từ phía Long Nhật. Cậu ta ngày càng ấn tượng về sự tinh tế, nhẹ nhàng và lòng nhân ái mà Vũ Thanh thể hiện. Sự điềm tĩnh trong cách nói chuyện, nét thông minh toát lên qua ánh mắt, và cách cậu lắng nghe mỗi câu chuyện đều khiến Long Nhật không thể rời mắt. Không những thế, hai người còn có chung nhiều sở thích, từ việc thích đọc sách đến cả những buổi hẹn thư giãn với trà chiều.
Vũ Thanh cảm thấy hài lòng. Sau hơn một tháng, cá đã mắc lưới, tần suất gặp gỡ ngày càng tăng, tình cảm giữa cả hai ngày một sâu sắc.
Buổi chiều hôm nay, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ trải dài khắp bầu trời, Vũ Thanh và Long Nhật đứng bên bờ hồ, khung cảnh yên bình như một bức tranh. Mặt hồ phản chiếu ánh nắng chiều tà, những gợn sóng nhẹ lăn tăn trên mặt nước, cùng hàng cây xanh mướt hai bên bờ tạo nên khung cảnh lãng mạn hoàn hảo.
Long Nhật nhìn Vũ Thanh, đôi mắt đầy do dự nhưng quyết tâm. Anh hít một hơi sâu, rồi dịu dàng nói:
“Diệp Trạch* … anh đã suy nghĩ rất nhiều về những lần chúng ta gặp nhau. Thực sự… anh chưa từng gặp ai giống như em. Em tốt bụng, chu đáo và quan tâm đến mọi người xung quanh. Từ những ngày gặp em, anh nhận ra bản thân mình đã thay đổi, và anh không muốn những ngày tháng này kết thúc chỉ là tình bạn.”
Chú thích: tên này là tên khác của bé thụ khi quen Long Nhật nha, ẻm đổi hết sơ yếu lí lịch luôn đó.
Vũ Thanh thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình, giấu đi tia đắc ý. Cậu nhìn Long Nhật, cố gắng giữ vẻ chân thành, “Long Nhật… ý cậu là gì?”
Long Nhật mỉm cười nhẹ, ánh mắt chân thành. “Diệp Trạch, anh thích em. Thực sự rất thích em. Em có đồng ý… làm người yêu của anh không?”
Không gian chìm vào yên lặng, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ lùa qua tán lá. Vũ Thanh nhìn vào mắt Long Nhật, giả vờ như đang đắn đo, nhưng trong lòng đã có sẵn câu trả lời.
“Long Nhật… thật ra em cũng thích anh.” Cậu đáp nhẹ, nụ cười mỉm hiện lên trên môi.
Bầu trời như sáng rực thêm, trong khi Long Nhật vui mừng không giấu được cảm xúc, nắm lấy tay Vũ Thanh. Mọi thứ như trở nên hoàn hảo theo kế hoạch của cậu – từng bước, cậu đang tiến đến mục tiêu của mình.
Bé thụ của chúng ta tâm cơ quá đi ~~o(>_