Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 7: Lễ hội

Thấm thoát, gần hai tháng đã trôi qua. Chỉ còn một tuần nữa là thời điểm mạt thế xuất hiện. Vũ Thanh ngồi trước cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. "Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn, trò chơi này nên kết thúc ở đây thôi." Ánh mắt cậu dần trở nên sắc lạnh, một nụ cười mỏng manh treo trên bờ môi.

"667, dạo gần đây ở trường Giang Nam có sự kiện gì đáng chú ý không?"

"Trường Giang Nam đang tổ chức lễ hội văn hóa cuối năm để cổ vũ tinh thần cho các học sinh sắp bước vào kỳ thi đó, ký chủ. Nhưng… người hỏi làm gì vậy?" Hệ thống dừng lại, lật trang sách một cách cẩn thận, biểu cảm lộ rõ vẻ thắc mắc.

"Làm gì à? Tất nhiên là tặng một món quà đặc biệt cho chồng yêu rồi." Nụ cười của cậu trở nên âm hiểm, đôi tay nhẹ nhàng vò nát cánh hoa đang cầm trong tay.

Vũ Thanh rời khỏi chỗ ngồi, bước trở lại bàn học, ngón tay lướt nhẹ mở cuộc trò chuyện của cậu với thầy giáo. (Miêu tả thầy giáo: ngoại hình thầy có nét nghiêm nghị nhưng không thiếu phần từ tốn.) Sau một hồi suy nghĩ, Vũ Thanh quyết định xin thầy đăng ký tham gia vào lễ hội văn hóa. Ban đầu, thầy giáo ngập ngừng một chút, nhưng khi nghe cậu tha thiết, thầy đồng ý với điều kiện không được để việc cá nhân ảnh hưởng đến chuyện học tập.

Những ngày tiếp theo, Vũ Thanh bắt đầu tham gia lớp học múa cổ trang. Nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ, chỉ sau một tuần, cậu đã học được những điệu múa khó. Chỉ còn ba ngày nữa là đến thời kỳ mạt thế, và hôm nay chính là ngày diễn ra lễ hội tại trường Giang Nam.

Trường Giang Nam nổi tiếng với hai kiểu học sinh: những học sinh học lực xuất sắc và những người con nhà giàu, nhưng vẫn có thành tích vượt trội. Với những học sinh có hoàn cảnh khó khăn, đây là nơi để họ đổi đời, một cánh cửa mở ra hy vọng. Để hỗ trợ các em, nhà trường cũng cấp học bổng đặc biệt nhằm tạo điều kiện cho những ai có tài năng và ý chí, giúp họ vượt qua mức học phí đắt đỏ, thuộc hàng cao nhất nhì thành phố A.

Khung cảnh lễ hội vô cùng rực rỡ, với những gian hàng tràn ngập ánh đèn và tiếng cười rộn rã. Tuy nhiên, khi Vũ Thanh đến nơi, lễ hội đã diễn ra được một nửa, khiến sân trường trở nên hoang vắng.

Hôm nay, cậu đã trang điểm và làm tóc tại tiệm trước khi bước vào. Sau cánh gà, mọi người đang bận rộn với công việc của mình. Khi Vũ Thanh xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu. Cậu mặc bộ trang phục cổ trang màu trắng, phía sau có tấm vải lụa thướt tha, không rộng thùng thình mà rất dễ hoạt động. Khuôn mặt cậu được trang điểm tinh tế, cùng với những phụ kiện lấp lánh trên tóc, tạo nên vẻ đẹp lôi cuốn.

Khi cậu bước vào, một cô gái hoạt bát lập tức tiến lại bắt chuyện.

"Chào bạn! Mình là Tử Hà, hình như mình chưa gặp bạn bao giờ cậu là học sinh mới chuyển lớp hả?" cô hỏi, đôi mắt lấp lánh tò mò.

"Chào." Vũ Thanh đáp, cảm thấy thoải mái với sự thân thiện của cô.

"Bạn tên gì vậy?" Tử Hà tiếp tục hỏi.

"Vũ Thanh, lớp 11C3." Cậu trả lời, nụ cười vẫn nở trên môi.

Nét mặt Tử Hà bỗng ngạc nhiên, cô lắp bắp nói: "Cái gì? Có phải cậu là người mà Vũ Thanh thích Long Nhật không?"

Vũ Thanh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu một tiếng rồi nói: "Mình ra đây ôn lại bài múa chút xíu." Cậu lặng lẽ bước đến góc tường, tránh xa sự chú ý của mọi người.

Tử Hà không thể giữ kín thông tin này, liền chạy đi kể cho những người xung quanh. Những người khác ngỡ ngàng, bàn tán xôn xao.

"Chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình yêu sao? Trước đây mình nhớ cậu ta xấu lắm mà? Chắc chắn phải là vậy, nên cậu ấy mới thay đổi đến thế." Một cô gái nhận xét.

"Đúng đúng, mình cũng nghĩ như vậy." Một cô gái khác phụ họa.

Trong lúc phía sau cánh gà đang râm ran những cuộc trò chuyện, thì phía trước, sau khi kết thúc tiết mục văn nghệ của một bạn học, người dẫn chương trình bắt đầu đọc tên người tiếp theo: "Giờ thì xin mời bạn Vũ Thanh, lớp 11C3, lên diễn tiết mục văn nghệ của mình."

Lập tức, mọi ánh mắt hướng về phía cánh gà, bàn tán rầm rộ.

"Ể có phải là cái người nổi tiếng với bức thư tình trên fanpage trường không? Chắc là cậu ta rồi đọc cả lớp nữa mà. Chắc cậu ta lên chỉ để làm xấu hổ lớp mình thôi." Một giọng nói châm biếm vang lên từ phía sau.

"Chắc chắn là cậu ta đó ở lớp 11C3, chỉ có cậu ta tên Vũ Thanh thôi chứ còn ai nữa. Chuẩn bị xem một màn kịch đi." Một người khác cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.

Sau khi nghe tên mình được xướng lên, Vũ Thanh nhờ một bạn nam gần đó giúp cậu bê đàn tỳ bà lên giữa sân khấu.

"Cảm ơn cậu nhé." Vũ Thanh nói với bạn nam, nở nụ cười thân thiện.

Khi bạn nam đặt đàn xong, cậu liền bắt đầu bước ra, từng bước chân nhẹ nhàng tiến về phía sân khấu. Khi Vũ Thanh vừa đặt chân lên sân khấu, không gian trở nên im lặng đột ngột. Mọi người bỗng chốc sững sờ trước vẻ ngoài của cậu. Những người bạn cùng lớp của cậu thi nhau dụi mắt, không dám tin vào hình ảnh trước mắt.

"Trời ơi, có phải không vậy?" một bạn trong lớp thốt lên.

"Là Vũ Thanh sao? Không thể nào! Sao cậu ta bỗng dưng lại đẹp như vậy cơ chứ!!" một bạn khác kêu lên.

Người sốc nhất không ai khác chính là Long Nhật. Anh như không thể tin vào mắt mình khi thấy người đứng trước mặt là Diệp Trạch, người yêu của mình, nhưng lại mang một thân phận khác – Vũ Thanh.

"Diệp Trạch, sao có thể là em?" Long Nhật thì thầm trong lòng, cảm giác như tim mình ngừng đập.

Khi Vũ Thanh bắt đầu múa, không khí xung quanh như bị kéo căng bởi vẻ đẹp kỳ ảo của từng động tác. Đôi chân nhẹ nhàng của cậu lướt trên những chiếc đàn tỳ bà, tạo nên giai điệu như tiếng thì thầm quyến rũ của đêm. Sợi lụa trắng dài bay theo sau, tựa như có linh hồn riêng, uyển chuyển và mềm mại hòa quyện theo từng động tác, khiến khung cảnh càng thêm huyền ảo. Những dải lụa ấy lúc thì quấn quanh cậu như màn sương mờ, lúc lại tung bay như cánh hoa trắng giữa đêm tối, làm bật lên vẻ thanh thoát nhưng cũng đầy sức mạnh mê hoặc, biến cả không gian thành một bức tranh ma mị và tinh tế.Mỗi động tác của cậu đều đầy quyến rũ, như có một sức mạnh huyền bí khiến mọi người đều bị cuốn hút vào màn trình diễn của mình.

"Cậu ấy thật sự đẹp quá! Không thể tin nổi!" Tử Hà thì thầm, mắt không rời khỏi sân khấu.

"Cậu ấy đã thay đổi rất nhiều." Một người bạn cùng lớp khác nhận xét, vẻ ngạc nhiên.

Vũ Thanh như hòa quyện với âm thanh của đàn, tạo nên một không gian kỳ diệu khiến mọi người không thể rời mắt.

Sau khi điệu múa của Vũ Thanh kết thúc, cả hội trường như nín thở trong giây lát. Rồi bất chợt, những tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, xen lẫn tiếng bàn tán không ngừng. Cả khán phòng trở nên náo nhiệt, mọi người nhìn nhau ngỡ ngàng, không tin rằng một màn trình diễn hoàn hảo như vậy lại đến từ một học sinh họ luôn chê bai chế giễu.Tiếng vỗ tay và sự hân hoan dâng lên trong lòng từng người, tiếng xì xào xen lẫn những ánh mắt khâm phục đều đổ dồn về phía Vũ Thanh.

Khi cậu bước xuống khỏi sân khấu và tiến về chỗ ngồi trong lớp mình, những bạn học vẫn chưa hết sốc. Mọi ánh mắt kinh ngạc, hoài nghi đan xen với sự ngưỡng mộ dõi theo từng bước chân cậu. Nhiều người trong lớp thậm chí còn lắp bắp, không biết phải nói gì.

"Đó... đó thật sự là Vũ Thanh sao? Mình không tin nổi!"

"Người hôm bữa bị mọi người khinh thường chế giễu với cậu ấy ngày hôm nay... cứ như hai người khác nhau!"

Ánh mắt của Vũ Thanh nhẹ lướt qua từng người, cho đến khi dừng lại đúng vị trí của Long Nhật. Long Nhật ngồi đó, khuôn mặt ngỡ ngàng, đôi mắt mở to, không dám tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Xung quanh anh là hai người bạn mà Vũ Thanh biết rõ: Huy và Minh, cũng là những người từng sỉ nhục cậu trong quán ăn trước đây.

Cậu đứng trước mặt Long Nhật, đôi mắt lạnh lùng nhưng giọng nói vẫn lịch sự hướng về Minh: "Cậu có thể nhường chỗ cho tớ được không?"

Minh thoáng bất ngờ, ấp úng: "À… ừ, được chứ," rồi nhanh chóng đứng dậy, nhường chỗ cho Vũ Thanh.

Ngồi xuống cạnh Long Nhật, Vũ Thanh nhẹ nhàng liếc nhìn anh. Bất chợt, cậu nghiêng người, khoác tay ôm lấy cánh tay anh một cách tự nhiên, giọng nói ngọt ngào vang lên, đủ để mọi người xung quanh nghe thấy: "Chồng yêu, anh có thích món quà em tặng cho anh không?"

Cả lớp lặng thinh trước câu nói đầy thân mật của Vũ Thanh. Không khí gần như ngừng lại, rồi bùng nổ trong tiếng xì xào.

"Chờ đã... cậu ấy vừa gọi Long Nhật là... chồng sao?"

"Không thể nào! Đây là trò đùa gì vậy?"

Khuôn mặt của Long Nhật dần tái mét, miệng lắp bắp như không thể thốt nên lời: "Diệp... Diệp Trạch... sao... sao em lại ở đây?" Giọng nói anh run rẩy, lạc đi, mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Thanh, đầy bối rối.

Vũ Thanh không đáp lại ngay, mà chỉ nhẹ nhàng cười, đôi mắt lấp lánh ánh sắc lạnh. Cậu ghé sát vào tai Long Nhật, thì thầm, giọng nói như một lời mời gọi đầy ma mị: "Ngày mai, 8 giờ tối, tại khách sạn Hoa Hồng, phòng 568."

Nói xong, cậu đứng dậy, không quên cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên má Long Nhật, khiến cả lớp lặng người.

Những người xung quanh bùng lên bàn tán sôi nổi:

"Cậu ấy… thật sự vừa hôn Long Nhật trước mặt mọi người sao?"

"Không thể tin nổi! Chẳng phải trước đây Long Nhật bảo không quen cái loại người như cậu ta sao?"

"Đây có phải là vì yêu mà sinh hận không? Chắc chắn là vậy rồi, không thể nào cậu ấy thay đổi đến thế nếu không phải vì tình cảm sâu đậm!"

Long Nhật ngồi ngẩn người, dõi theo bóng dáng Vũ Thanh rời đi, trong lòng ngập tràn những câu hỏi không lời giải đáp.