Mạt Thế Xuyên Không Phản Kích Nhân Vật Phụ

Chương 4: Kế hoạch

Những ngày tiếp theo, kế hoạch của Vũ Thanh dần đi vào đúng quỹ đạo như những quân cờ đã được cậu sắp đặt. Đêm đó, cậu sắp xếp một cuộc gặp gỡ tình cờ trong một quán bar nổi tiếng của thành phố – nơi Long Nhật và đám bạn của cậu ta thường xuyên lui tới.

Quán bar nằm trong khu phố sầm uất, với ánh đèn neon lấp lánh phản chiếu lên những bức tường kính khiến không gian mang một vẻ đẹp ma mị. Phía trong, từng bàn ghế bọc da được sắp xếp khéo léo tạo nên một không gian sang trọng nhưng vẫn đủ riêng tư. Tiếng nhạc bass trầm ấm vang lên từ dàn loa cao cấp, từng điệu nhạc lôi cuốn khiến bầu không khí trở nên mê hoặc và kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mờ mờ ảo ảo như chìm trong làn khói mỏng manh từ những chiếc đèn treo dọc trần nhà.

Ở giữa không gian tối sáng đan xen ấy, Long Nhật và những người bạn đang cười nói, ly rượu sóng sánh trong tay. Vẻ ngoài điển trai cùng thần thái tự tin khiến Long Nhật trở thành trung tâm của sự chú ý. Ánh nhìn của những người xung quanh như thể đều đổ dồn về phía cậu ta – thiếu gia nổi bật giữa đám đông.

Nhưng rồi, khi mọi người đang chìm đắm trong niềm vui, một bóng hình bất ngờ thu hút mọi ánh mắt trong căn phòng – đó là Vũ Thanh. Cậu đứng nơi khung cửa, từng bước sải chân uyển chuyển, vẻ đẹp quyến rũ và yêu mị không thể nhầm lẫn. Bộ trang phục đen vừa vặn ôm lấy từng đường nét cơ thể, để lộ bờ vai mảnh khảnh và xương quai xanh sắc sảo. Chiếc áo được điểm xuyết ánh bạc tinh tế khiến cậu như tỏa sáng dưới ánh đèn lấp lánh. Mái tóc đen nhánh được vuốt ngược, tôn lên đôi mắt sâu thẳm như chứa cả đại dương bí ẩn.

Không chỉ người xung quanh, ngay cả Long Nhật cũng bị thu hút bởi sự hiện diện của Vũ Thanh. Cậu ta vô thức nhìn theo hình bóng ấy, cảm thấy như mình không còn là tâm điểm của buổi tối. Dù không biết đó là ai, Long Nhật cũng phải thừa nhận rằng người kia mang theo một sức hút kỳ lạ, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ. Nhưng khi vừa định tiến lại gần, cậu chỉ bắt gặp ánh nhìn của Vũ Thanh thoáng lướt qua mình, đầy bí ẩn và như thể thách thức.

Sáng hôm sau, Vũ Thanh tiếp tục kế hoạch bằng một cuộc gặp "tình cờ" khác, lần này tại thư viện thành phố – nơi Long Nhật thường lui tới để ôn bài. Thư viện cổ kính với những bức tường cao và kệ sách gỗ kéo dài từ sàn đến trần, không gian yên tĩnh với ánh sáng nhẹ nhàng từ những ô cửa kính cao. Mùi hương gỗ và giấy cũ khiến nơi đây trở thành chốn bình yên và đầy trí thức, thu hút nhiều học sinh, sinh viên và nhân viên văn phòng.

Hôm đó, Long Nhật dẫn theo em gái đến mua sách tham khảo cho kỳ thi cuối năm. Khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng và cặp kính gọng mảnh tinh tế, anh trông càng thêm phần trí thức, lạnh lùng và xa cách. Đôi mắt sau lớp kính lấp lánh ấy toát lên vẻ sắc sảo, nhưng khi nhìn qua lại khiến người ta không thể không cảm thấy chút xa vời.

Đang mải mê chọn sách, ánh mắt Long Nhật bất ngờ dừng lại khi thấy một người đứng gần đó – một chàng trai với dáng vẻ thư sinh nhưng vẫn giữ nét quyến rũ. Cậu đang cầm trên tay cuốn tiểu thuyết dày cộm có tên Hận Tình – một câu chuyện tình yêu pha trộn giữa thù hận và bi kịch mà Long Nhật đã từng đọc qua. Nội dung về sự phản bội và trả thù khiến Long Nhật không khỏi tò mò, muốn biết ai lại chọn một cuốn sách nặng nề và phức tạp như thế.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh bất giác lộ vẻ ngạc nhiên khi nhận ra người đứng cạnh chính là Vũ Thanh. Hôm nay, cậu hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ quyến rũ tối qua. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt cùng quần jeans đơn giản, trông đầy thư sinh nhưng vẫn tỏa ra nét bí ẩn khó đoán. Mái tóc để tự nhiên buông nhẹ xuống trán, tạo cảm giác mềm mại, gần gũi. Đôi mắt của Vũ Thanh mang nét trầm lặng, sâu sắc như ẩn giấu điều gì đó khó hiểu.

Vũ Thanh nhanh chóng nhận ra ánh nhìn của Long Nhật và nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ gật đầu. "Có chuyện gì sao?" cậu hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng lại như thể đang ngấm ngầm hiểu thấu điều gì đó.

Long Nhật thoáng giật mình, rồi đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng, "Không có gì... chỉ là tôi thấy cậu chọn cuốn sách này. Thật hiếm ai lại có sở thích đọc những câu chuyện vừa đau đớn vừa phức tạp như thế."

Đôi mắt Vũ Thanh lóe lên tia sáng bí hiểm, cậu nhẹ giọng đáp: "Đôi khi, những câu chuyện về tình yêu và thù hận lại là thứ dễ cuốn hút người ta nhất." Cậu khẽ đưa mắt nhìn lại cuốn sách trong tay mình, rồi nói thêm: "Nhất là khi nhân vật chính dám dấn thân vào tình yêu bất chấp giá phải trả."

Câu nói của Vũ Thanh như chứa đựng một ý nghĩa sâu xa, khiến Long Nhật bất giác liên tưởng đến những cảm xúc phức tạp của chính mình. Không hiểu vì sao, anh thấy người trước mặt giống như một ẩn số, một mảnh ghép còn thiếu mà anh vô thức muốn giải mã.

Hai tuần sau buổi gặp gỡ trong thư viện, gia đình Long Nhật quyết định tổ chức một bữa tối thân mật tại nhà hàng nổi tiếng của thành phố, để cổ vũ tinh thần cho hai anh em trước kỳ thi sắp tới. Nhà hàng nằm ở trung tâm, với không gian được thiết kế hiện đại xen lẫn chút cổ điển, tạo cảm giác sang trọng mà vẫn ấm áp. Giữa nhà hàng là một cây đàn piano lớn màu đen bóng loáng, đứng lặng lẽ nhưng tỏa ra một sức hút kỳ lạ, khiến bất kỳ ai cũng phải dừng lại đôi chút để chiêm ngưỡng.

Vũ Thanh, lúc này đang ăn cơm ở nhà, bỗng nghe hệ thống công đức 667 thông báo rằng Long Nhật và gia đình cậu đang ở nhà hàng này. Như đã dự tính sẵn, Vũ Thanh mỉm cười, chuẩn bị một bộ trang phục thanh lịch và nhanh chóng đến nhà hàng, tạo một nhân duyên nữa để có thể tiếp cận Long Nhật.

Bước vào nhà hàng, Vũ Thanh lặng lẽ chọn một chiếc bàn ở góc xa, đủ để quan sát gia đình Long Nhật mà không gây chú ý. Cậu gọi món và nhẹ nhàng hỏi người phục vụ liệu mình có thể chơi đàn hay không. Người phục vụ đáp lại với nụ cười lịch thiệp rằng nhà hàng rất hoan nghênh, và như để khuyến khích thêm, anh ta dẫn cậu đến chỗ cây đàn piano.

Khi những ngón tay Vũ Thanh chạm nhẹ lên phím đàn, từng âm thanh đầu tiên vang lên, trong trẻo và đầy mê hoặc. Không gian nhà hàng dường như chìm vào sự tĩnh lặng, mọi người đều dừng lại để lắng nghe. Vũ Thanh vừa chơi vừa cất giọng hát êm dịu, đầy cảm xúc, tạo nên một giai điệu khiến người nghe như đắm chìm vào trong ánh trăng huyền ảo.

Long Nhật cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên khi nhận ra người đang ngồi trước cây đàn không ai khác chính là chàng trai mà cậu từng gặp trong thư viện. Đôi mắt Long Nhật dưới lớp kính trở nên dịu dàng và sâu lắng hơn, như thể bị cuốn vào giọng hát của Vũ Thanh. Vũ Thanh lúc này trông như một vầng trăng sáng rực rỡ, khiến khung cảnh xung quanh càng thêm phần mơ màng.

Sau khi tiếng đàn và giọng hát ngừng lại, cả không gian im lặng trong một khoảnh khắc, rồi bỗng vang lên những tiếng vỗ tay không ngớt. Người phục vụ, các vị khách và cả những nhân viên khác đều không tiếc lời khen ngợi, ánh mắt ai cũng đầy vẻ ngưỡng mộ.

Long Nhật đứng dậy, bước đến chỗ Vũ Thanh với vẻ mặt thân thiện pha chút ngạc nhiên. "Thật không ngờ lại gặp cậu ở đây." Cậu cười, đôi mắt lóe lên sự thích thú.

Vũ Thanh mỉm cười đáp lại, với ánh mắt bình tĩnh nhưng chứa đựng chút bí ẩn: "Tôi cũng không nghĩ sẽ gặp anh ở đây, thật trùng hợp."

Hai người trò chuyện một lúc, không khí giữa họ dần trở nên thoải mái và tự nhiên. Cuối cùng, Long Nhật do dự một chút nhưng vẫn chủ động xin thông tin liên hệ của Vũ Thanh. Không bỏ lỡ cơ hội, Vũ Thanh trao đổi liên lạc với một nụ cười ẩn ý, như thể mọi thứ đã nằm trong dự đoán của mình.

Từ bàn ăn của mình, ông Nguyễn - cha của Long Nhật, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ nghiêm nghị, và bà Mai, mẹ của Long Nhật, nhìn sang với ánh mắt tò mò. Cô em gái nhỏ của Long Nhật - Nguyễn Hạ Lan, với vẻ mặt ngây thơ đầy hiếu kỳ, thì thầm hỏi anh trai, "Anh quen anh ấy sao?"

Long Nhật quay lại và chỉ cười: "Đây là một người bạn cũ của con thôi." Vũ Thanh cũng gật đầu, khẽ mỉm cười với gia đình Long Nhật, một nụ cười ấm áp và đầy thân thiện nhưng vẫn giữ lại một chút bí ẩn riêng của mình.

Cả gia đình Long Nhật có vẻ ấn tượng với Vũ Thanh, nhưng lại không tiện hỏi thêm, chỉ nhìn theo với ánh mắt vừa thán phục vừa tò mò. Vũ Thanh biết rằng, từ đây, kế hoạch của cậu đang tiến thêm một bước quan trọng nữa trong việc tiếp cận Long Nhật.