Cô ta đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết, không biết là tiểu thuyết đau thương ăn khách của năm nào, trên bìa có ghi dòng chữ: Năm đó, tháng đó, tóc cô bay lên?
Nếu không nhìn rõ mà bỏ sót một chữ, chẳng phải là năm đó tháng đó đầu cô bay lên sao... Văn học đau thương lập tức biến thành tiểu thuyết kinh dị.
Ngu Nùng không lên tiếng, cô đi đến giường tầng dưới, từ từ ngồi lên.
Chiếc giường gỗ phát ra tiếng “Kẽo kẹt” khe khẽ.
Có lẽ thấy cô đã về, cô em gái đang say mê đọc sách, mãi một lúc sau mới nhét sách dưới gối, phát ra tiếng sột soạt.
Có vẻ như cô ta sắp ngủ rồi, Ngu Nùng nhìn lên tường, tìm thấy công tắc, đưa tay ấn, đèn trong phòng tắt.
Trong bóng tối, cô nhẹ nhàng kéo chiếc chăn đã gấp lại, sau đó cử động cơ thể, giả vờ như mình đang nằm xuống. Thực ra cô không định ngủ đêm nay, mà ngồi thiền qua cả đêm.
Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra khi ngủ ở nơi này, ngủ trong cơn ác mộng thì thật đáng sợ.
Cô cẩn thận đặt điện thoại sang một bên.
Vừa mới nhẹ nhàng xếp bằng chân, cô đã nghe thấy tiếng gọi từ giường trên: “Chị...”
“Ừ.” Ngu Nùng cứng người lập tức trả lời.
“Chậu dâu tây chị trồng chín rồi, em ăn được không?”
“Ừm...” Ngu Nùng tùy tiện trả lời một tiếng, rất nhanh giường trên không còn động tĩnh nữa, nghe tiếng thở đều đều, hẳn là đã ngủ rồi.
Ngu Nùng thở phào nhẹ nhõm.
Cô lại nghiêng tai lắng nghe tiếng động ở phòng ngủ chính bên cạnh, ngoài tiếng ho thỉnh thoảng vang lên, sau đó là một mảnh tĩnh lặng.
Trong đêm đen, Ngu Nùng nhìn chằm chằm vào căn phòng, hồi lâu sau dường như không có gì khác thường.
Cô lắng đọng tâm trí, đặt tay lên đầu gối, nhắm mắt lại.
Thuật Uẩn Khí nhanh chóng lưu chuyển khắp cơ thể, đây là lần đầu tiên Ngu Nùng luyện thuật này trong mơ.
Cô vừa đắm chìm vào luồng khí trong cơ thể thì phát hiện trong bụng dưới xuất hiện thêm hai thứ, ngay tại nơi luồng khí thường trú ngụ.
Sao lại thế này? Cô theo bản năng dùng luồng khí lập tức trục xuất chúng ra khỏi cơ thể.
Không ngờ, lại thành công ngay.
Qua ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, cô có thể nhìn thấy một vật hình hộp vuông hơi lấp lánh rơi trên chiếc chăn màu hồng, còn có một vật thể bằng pha lê màu xanh cỡ hạt đậu phộng.
Kể từ khi nhặt được cuốn sổ tay, những chuyện kỳ lạ trên người cô ngày càng nhiều, cô đã hơi chết lặng rồi. Ngu Nùng cầm lấy vật hình vuông, trong bóng tối hơi lấp lánh, trông giống như một khối lập phương kỳ lạ.