Mê Hoặc

Chương 20

Mị Ma hỏi: “Anh không vui hả?”

Tay Tiết Chu Thăng đỡ huyệt thái dương, nghiêng mặt sang một bên nhìn Mị Ma, cười: “Cậu đoán.”

Ký ức chồng chéo lên nhau. Trên người Tiết Chu Thăng như chồng lên một tầng ảo ảnh Kỵ Sĩ.

Mị Ma ngây ngẩn cả người.

“Tôi chẳng hiểu nổi đến cùng tôi mơ giấc mơ gì.” Tiết Chu Thăng mở miệng nói chuyện ngay giây tiếp theo, hình tượng Kỵ Sĩ ngày xưa thoáng chốc đã vỡ tan, “Cậu biết cậu là ai không? Tôi mơ thấy cậu… Tôi tôi cảm giác đầu óc mình bị hỏng, ngay cả thiểu năng trí tuệ cũng không tha, đúng là thiếu đạo đức.”

Mị Ma an tĩnh nhìn hắn.

Tiết Chu Thăng nói: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

“Anh với hắn không giống.” Mị Ma chuyên chú nhìn hắn, “Hắn sẽ không nói nhiều như vậy.”

“Hắn là ai?”

Mị Ma cúi thấp đầu: “Anh đoán.”

Tiết Chu Thăng giơ tay xoa xoa đầu Mị Ma: “Cậu học nhanh thật.”

Tay xoa trên đỉnh đầu ấm áp như thế, Mị Ma nheo mắt lại, nhích lại gần bên Tiết Chu Thăng.

Tiết Chu Thăng nhanh chóng thu tay về đẩy cậu ra, như gặp đại địch: “Đừng tới đây.”

Hắn không muốn ngày mai lại giặt qυầи ɭóŧ.

Mị Ma lùi về, cầm lá cây từ trên bàn: “Anh thổi tí đi.”

“Sao cậu đưa ra mấy yêu cầu kỳ quái thế.” Ngoài miệng thì nói thế nhưng Tiết Chu Thăng vẫn nhận lá cây thổi.

Mị Ma lắng nghe làn điệu giống hệt như trong trí nhớ, cúi người, nằm trên đùi Tiết Chu Thăng.

Tiết Chu Thăng ngừng lại: “Đừng nằm sấp trên đùi tôi.”

Mị Ma ngẩng đầu lên: “Tui cứ đó, tui nằm đó.”

Nhóc con thiểu năng trí tuệ không chỉ ngốc còn bướng, Tiết Chu Thăng vỗ nhẹ đầu Mị Ma. Ngón tay chạm vào lỗ tai đối phương, cuối cùng nhịn không được vân vê một cái.

Mị Ma hỏi ngay: “Lỗ tai tui mềm không?”

“Câm miệng.” Tiết Chu Thăng tức giận xấu hổ thu tay về.

Mị Ma yên lặng nhìn hắn.

Trong khoảng khắc cuối cùng này cậu ý thức được người trước mắt sớm đã không còn là Kỵ Sĩ anh dũng cô độc trong trí nhớ của cậu, hắn không có tín ngưỡng, cũng không bình tĩnh và vô lo như kiếp trước, sẽ vì cử chỉ lời nói của mình sinh ra cảm tình mà sờ mó mình, điều đó chẳng giống Kỵ Sĩ.

Trong lòng Kỵ Sĩ chỉ có chiến hữu đã mất. Cậu hơi khó chịu, lại không biết loại cảm xúc khó chịu vì sao mà đến, dứt khoát giang tay ôm chầm Tiết Chu Thăng.

“Cậu đừng xằng bậy.” Tiết Chu Thăng chẳng còn hơi để nói chuyện.

Mị Ma ngẩng mặt nhìn hắn: “Gì mà xằng bậy chứ.”

Tiết Chu Thăng nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt: “Nói thật tôi không thích khuôn mặt này của cậu, gặp mặt mới hai lần, sao tôi mơ thấy cậu…”

Mị Ma chớp mắt, lông mi dài cong phe phẩy: “Anh không thích hả?”

“Không thích.”

Trong lòng Mị Ma cảm thấy vui vẻ vô cùng, cậu trực tiếp nhào tới hôn Tiết Chu Thăng, bị đối phương né tránh, nhưng vẫn hôn phải gò má của đối phương.

“Đã bảo cậu đừng xằng bậy.” Lưng Tiết Chu Thăng tựa vào bàn học không tài nào trốn được, hắn nhìn thiếu niên trong ngực, dòng máu khắp người sôi trào, cánh tay ôm eo đối phương, hương vị trên người đối phương khiến hắn hỗn loạn mơ màng không thể bình tĩnh suy nghĩ.

Ánh mắt hắn rơi trên môi thiếu niên, chiếc lưỡi đỏ giữa hàm răng trắng như ẩn như hiện. Tiết Chu Thăng nghe tiếng mình nuốt nước miếng trong mơ.

“Anh nói xằng bậy.” Thiếu niên lần nữa áp sát, hô hấp hai người hòa lẫn vào nhau, “Trong lòng anh bây giờ muốn làm á?”

Muốn làm gì.

Tiết Chu Thăng ôm thiếu niên, lúc môi răng chạm nhau, còn không phải hắn nhớ cậu à, nhớ bờ môi thiếu niên đã từ rất lâu rồi.

Đôi môi thiếu niên mềm như rau câu.

Rau câu rất mềm, chạm vào sẽ lún, mà đôi môi lại có tính đàn hồi, mặc cho Tiết Chu Thăng gặm cắn mọi kiểu cũng không thay hình đổi dạng. Hơi thở thiếu niên phả ra nơi cánh mũi, Tiết Chu Thăng đã ngửi thấy cỗ mùi vị mê người. Trong não từng trận ong ong, tựa như rung động linh hồn.

Chỉ hôn thiếu niên mà cả người hắn nóng lên khó thể giữ mình. Hắn đưa tay ghìm chặt eo đối phương, đầu lưỡi cạy hàm răng đóng chặt của đối phương, khuấy động chiếc lưỡi mềm của thiếu niên, ra sức hút mọi thứ trong miệng đối phương, vững vàng cố định người trong ngực.

“Anh siết tui đau quá.”

Thiếu niên nói, bờ môi cậu in dấu răng mới tinh, hồng hồng, phủ lên một tầng ánh nước càng lộ vẻ mê người.

Tiết Chu Thăng nào còn tự chủ gì nữa, hơi thở ồ ồ hôn lên, hai tay hắn trượt vào trong quần áo thiếu niên, nhốt người giữa bàn học và mình, hắn lách chân tách hai chân thiếu niên ra, đè lên đối phương, vội vàng xoa nắn thân thể của thiếu niên.

Bài thi và sách vở trên bàn bởi vì động tác của hai người bị đẩy qua một bên, trang giấy bị ép đến nhăn nhúm.

Tiết Chu Thăng xốc áo T shirt thiếu niên lên, một tay vuốt eo nhỏ đối phương, tay khác dọc theo lưng quần tìm kiếm vào trong. Cơ thể thiếu niên vậy mà phủ một tầng cơ bắp mỏng manh, xúc cảm tuyệt vời, Tiết Chu Thăng chẳng nỡ buông ra.

Thiếu niên cũng ôm lại hắn, bàn tay ven theo cơ nhục sau lưng hắn khẽ vuốt qua lại.