Hắn đã hết sức.
Ánh sáng trong mắt của Kỵ Sĩ tàn lụi nhìn Mị Ma đằng trước cố sức bẻ sừng trên đầu. Nơi gãy chảy một dòng máu đen.
Mị Ma run rẩy, thấp giọng gầm rú. Nhưng cậu cảm thấy chút đau đớn ấy không bằng một phần vạn Kỵ Sĩ chịu đựng.
Trong thành nổi lên cơn gió lạnh lẽo, mây đen triệt để che trời.
Mị Ma nhìn quanh dân chúng dưới đài: “Ta ghét con người.”
“Như mi mong muốn.” Ngay khi đại ác ma cầm sừng, gió lốc đen cuồn cuộn bao phủ toàn bộ vương thành, trong khoảnh khắc vương thành hãm vào trong Địa Ngục, tiếng kêu rên của oán linh và tiếng thét chói tai của người sống xen lẫn vào nhau.
Kỵ Sĩ không nghe được.
Mị Ma bước lên ôm lấy cơ thể lạnh băng của Kỵ Sĩ, mở xích quả tạ trên cổ Kỵ Sĩ. Cậu vuốt ve trán Kỵ Sĩ, giấc mơ của Kỵ Sĩ là một màu đen. Mị Ma tận mắt thấy linh hồn Kỵ Sĩ từ từ bay ra thân thể, phát sáng tựa như mặt trời lấp ló sau tầng mây, không chùn bước bay lên bầu trời.
Thần điện xa xa sừng sững không ngã.
Mị Ma mở cánh ôm Kỵ Sĩ biến mất khỏi vương thành.
Cậu mang Kỵ Sĩ quay về quê hương đối phương, mai táng hắn bên cạnh người thân, hái bồ công anh ngồi xổm trước bia mộ thổi bay.
Mị Ma giang cánh bọc lại cơ thể của mình co ro dựa vào bia mộ.
Cậu nhớ hắn hơi mệt, nên cậu muốn ngủ một giấc.
Cậu muốn mơ một giấc mộng.
Cảnh mơ yên tĩnh an lành kéo dài rất lâu, lâu đến mức Mị Ma quên mất lần trước mình tỉnh giấc đã là mấy trăm năm trước.
Trong mơ có giai điệu du dương, có rượu ngon cậu mê luyến, có bồ công anh thổi bất tận. Mị Ma không muốn cử độn, cậu chỉ muốn mãi mãi ngủ say, bởi vì hắn không chết, nên cứ thế ngủ cũng tốt.
“Ê!”
Mị Ma nghe có ai đó gọi cậu, khϊếp sợ trốn trong góc. Cậu không muốn giai điệu nông thôn dễ nghe kia ngừng lại, cậu không muốn tỉnh lại.
“Đi ra!”
Đối phương cưỡng ép xé rách giấc mơ của cậu.
Tia sáng tràn vào, thế giới[1] đổ nát, cảnh sắc hóa thành mảnh vỡ. Mị Ma kinh hoảng bay ra cảnh mơ, đập vào mắt là ánh mặt trời chói chang, cậu theo bản năng giang cánh che đầu.
Mị Ma là ma vật số ít có thể tồn tại trong thế giới đặc thù, trừ phi đại ác ma cấp bậc vương trở lên triệu hoán, vì vậy chỉ cần chúng đã muốn trốn thì không gì có thể kéo họ ra từ thế giới ấy, tiền đề triệu hoán phải là kẻ triệu hoán và Mị Ma bị triệu hoán từng có tiếp xúc.
Tuy nói thế, may là có một đại ác ma như thế.
Thích ứng ánh sáng, Mị Ma mở mắt ra, nhìn thấy đại ác ma ăn mặc kỳ quái nói chuyện với một người đàn ông: “Đây là một ngàn năm trăm năm trước tôi phát hiện ra, nam Mị Ma. Sừng trên đầu của cậu ta cho tôi, đại chiến ngàn năm trước tôi dùng mất rồi.”
Mị Ma ngơ ngác nhìn họ.
Đại ác ma còn muốn mở miệng nói gì đó, người đàn ông thiếu kiên nhẫn đánh gãy gã: “Tôi biết, tôi sẽ giúp anh nói với cục.”
Mị Ma nhìn mà trợn mắt há mồm, con người lại dám nói chuyện như thế với Quỷ Vương kìa.
“Xin chào, tôi là đội trưởng khu 5 của cục quản lý sinh vật đặc thù phi nhân loại, đội 3, Cố Vị Minh.” Cố Vị Minh móc từ trong túi tiền ra một cuốn sổ đen, “Đây là giấy chứng nhận của tôi.” Chân dung đối phương dán trên giấy, bức vẽ và người thật giống nhau như đúc, ngay cả cọng tóc cũng rõ rõ ràng ràng.
Mị Ma kinh ngạc.
“Công việc chủ yếu của tôi là phụ trách các hạng mục sinh vật đặc thù phi nhân loại, xét thấy đại chiến sau năm 1345 nam Mị Ma được liệt vào giống loài có nguy cơ tuyệt chủng, cậu là một trong những nam Mị Ma hiện giờ, vì an toàn của cậu, xin cậu theo tôi về cục đăng ký để đăng ký.”
Quỷ Vương thấy mặt Mị Ma dại ra nửa ngày không phản ứng, thiếu kiên nhẫn: “Còn chưa tỉnh hả?”
Trong xương ma vật cấp thấp có sự kính nể đối với ác ma cao cấp, Mị Ma sợ sệt nhìn Quỷ Vương.
Cố Vị Minh liếc nhìn đại ác ma, đưa tay ra: “Tôi biết bây giờ cậu rất mờ mịt. Xin đừng lo lắng, trên đường đi tôi sẽ giải thích tình huống với cậu. Trước tiên cậu mang cái này vào, tôi lập một hồ sơ đơn giản, cảm ơn phối hợp.”
Mị Ma không nhúc nhích.
“Chậc.” Đại ác ma trực tiếp giơ tay đoạt vòng đeo lên cổ tay Mị Ma.
Cố Vị Minh nhìn chằm chằm đại ác ma.
“Giờ có thể đi được chưa.” Đại ác ma cười, “Tôi còn chờ Cố đội về nói giúp tôi, phải không.”
Cố Vị Minh không hề ngó ngàng tới đại ác ma một lần, gật đầu mỉm cười với Mị Ma: “Mời theo tôi.”
Vật đổi sao dời, bây giờ đã là năm 2220.
Trải qua rất lâu, đại chiến thế giới lần thứ ba kết thúc trăm năm trước, con người phân chia mảnh đại lục thành các khu hành chính, tiến hành toàn cầu chế độ Liên Bang, sau chiến tranh khoa học kỹ thuật có bước chuyển, con người nhanh chóng tiến vào thời kì phát triển văn minh đỉnh cao.