Mê Hoặc

Chương 9

Mị Ma sợ hãi nói: “Tui tính thời gian rồi, ảnh có thể sống nửa năm.”

Ác ma nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Mi vậy mà không nghe ra hắn cố ý để mi đi sao?”

Mị Ma sửng sốt.

“Hắn lừa mi.” Quỷ Vương cười to, “Trong vương thành, tà linh sớm đã chuẩn bị ngay khi hắn sắp chết thì gϊếŧ hắn ở trước mặt mọi người, không thì sao khiến dân trong thành từ bỏ niềm tin thần linh quan tâm con người.”

Mị Ma giờ mới hiểu rõ, tâm nguyện cuối cùng gì chứ, muốn thổi bồ công anh gì chứ, toàn là mượn cớ lừa cậu đi. Cậu cuống quít mở cánh bọc mình lại biến mất tại chỗ. Quỷ Vương hài lòng, áo choàng phấp phới đi tới vương thành với Mị Ma.

Vương thành công khai hành quyết trên đài.

Hai tay Kỵ Sĩ trói chặt, hắn cố thẳng lưng, hoàng tộc dối trá trên đài đếm kỹ từng tội không có chứng cứ. Đài cực hình làm thành châm sắt, mũi kim đâm sâu vào hai chân Kỵ Sĩ, vết thương lật thịt trắng bệch, không ngừng chảy máu, mùi máu tanh nồng đến mức người ta cảm thấy buồn nôn ghê tởm.

Kỵ Sĩ thản nhiên tiếp nhận ánh nhìn lạnh lùng của dân chúng dưới đài, yên tĩnh nhắm hai mắt tựa hồ không còn hơi thở.

Mị Ma bay đến trước mặt Kỵ Sĩ, cẩn thận sợ sệt đưa tay ra thăm dò chóp mũi của hắn.

Kỵ Sĩ từ từ mở mắt ra.

Mị Ma chạm nhẹ trán hắn, lắng nghe nội tâm đối phương rêи ɾỉ thống khổ, hắn đã bị trói ở đây một ngày một đêm.

Kỵ Sĩ mấp máy đôi môi khô khốc: “Sao mi trở lại?”

“Anh phải chết thật sao.”

“Sắp kết thúc rồi.” Kỵ Sĩ cười cười: “Mi có mang bồ công anh cho ta không?”

Mị Ma nhìn máu tươi của Kỵ Sĩ men theo châm sắt chảy xuôi, dọc theo đài cực hình nhỏ xuống dưới đài, người bên dưới né tránh, người bị dính máu ghét bỏ lau chúng đi. Chẳng ai ca ngợi Kỵ Sĩ anh dũng, chẳng ai dâng hoa tươi cho Kỵ Sĩ.

Giọt máu anh hùng rơi trên đất, không ai hỏi tới.

Dưới cơn kích động của hoàng tộc xảo trá, dân chúng vô tri không tư tưởng, ánh mắt nhìn Kỵ Sĩ càng ngày càng ác độc, như nhìn một tội nhân tội ác tày trời chân chính. Tất cả mọi người quên mất Kỵ Sĩ anh dũng đã từng vì tòa thành này vào sinh ra tử.

Đao phủ đi tới treo thêm quả tạ nặng ngàn cân ngay cổ Kỵ Sĩ. Quả cầu sắt nặng nề kéo eo Kỵ Sĩ cúi xuống, châm sắt xuyên qua đầu gối đâm sâu máu thịt thêm mấy tấc, Kỵ Sĩ cuối cùng cũng kêu đau, cơ thể hắn suýt nữa không chịu nổi ngã thẳng trên châm sắt.

Đám người dưới đài tựa hồ hơi rối loạn. Mị Ma không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào quan tâm đến Kỵ Sĩ, thậm chí còn có tiếng cười nhạo và nhục mạ. Mị Ma quay đầu nhìn từng tên từng tên dưới đài mặt mày vặn vẹo, rồi nhìn thần điện xa xa vắng vẻ trống rỗng.

Kết cục của anh hùng không phải như thế.

Mị Ma lẩm bẩm: “Anh thấy chưa, chẳng ai quan tâm cả.”

Quỷ Vương chờ bên cạnh đã lâu không nhanh không chậm nói, “Lũ người đều ngu muội.”

Kỵ Sĩ liếc nhìn Quỷ Vương, thống khổ thở dốc.

Quỷ Vương bật cười: “Nhóc con mi thấy không? Hắn đau đến không nói nổi, nhưng vẫn không khuất phục.”

Kỵ Sĩ nhíu mày.

Quỷ Vương dụ dỗ từng bước khuyên bảo: “Huống hồ Kỵ Sĩ cao quý sao làm bạn với mi được, đừng ngốc nữa. Mi là ác ma. Mi muốn giúp hắn thì hắn không thể lên thiên đường, mi đang buộc hắn ruồng bỏ tín ngưỡng.”

Kỵ Sĩ vội vàng muốn giải thích, nhưng quả tạ treo trên cổ hắn làm hắn mất đi toàn bộ sức lực, hắn muốn Mị Ma đọc tiếng lòng của hắn, nhưng Mị Ma lại thẫn thờ nhìn con người xung quanh vỗ tay vui sướиɠ, cả người bao phủ hơi thở bóng tối.

Kỵ Sĩ hoảng rồi, dốc hết toàn lực chỉ thốt lên một chữ: “Ta…”

“Linh hồn của chúng rất xấu xí. Vì sao chúng có thể sống tốt? Vì sao chết lại là anh?” Vẻ mặt Mị Ma nhăn nhó, “Không công bằng chút nào.”

“Nếu mà chết hết, vậy thì không phải công bằng rồi sao?”

Thấy Mị Ma đã rơi vào hắc hóa, Quỷ Vương phất tay, bóng tối bao trùm bầu trời, mặt trời che sau tầng mây. Trong thành vang lên tiếng quát tháo chửi rủa của mọi người chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, mọi chuyện như gã tính toán, gã vươn tay ra với Mị Ma.

“Tòa thành này phải nhận một bài học, và vị Kỵ Sĩ này cũng không cần rơi vào Địa Ngục. Những việc này ta có thể giúp.”

Gã không nói thêm nữa, nhưng người có mặt trong lòng hiểu rõ.

Kỵ Sĩ run rẩy, khẩu hình cầu xin: Đừng.

Mị Ma nhìn chăm chú thương tích chất chồng hai chân của Kỵ Sĩ, tròng mắt vàng kim mơ hồ đỏ lên: “Rất không công bằng.”

Kỵ Sĩ vài lần muốn mở miệng nhưng lại đau nói không ra lời. Hắn sắp chết rồi, tốc độ máu tươi chảy càng lúc càng chậm, trái tim không đập, hắn ù tai choáng váng đầu, trước mắt trở nên mơ hồ. Nhìn Mị Ma giơ tay lên, hắn dùng chút hơi sức cuối cùng giãy dụa cầu xin, lại chỉ có thể há há mồm, hơi tiếng đều không nhả ra được.