Phu Lang Đến Từ Tinh Tế

Chương 6

7361 nhìn nàng, mặt vẫn giữ vẻ bình thản như cũ. Nghĩ tới chiếc bánh hấp còn ăn dở trước đó, cậu gật đầu: "Ta biết rồi, sẽ không như vậy nữa."

Thấy 7361 thần sắc bình thản, không giống giả bộ, Hòe Hoa thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chẳng được bao lâu, vẻ mặt nàng lại lộ rõ sự lo lắng.

"Vậy sau này ngươi tính sao? Ngươi vẫn phải ở lại Vương gia, nếu bọn họ lại bắt nạt ngươi, một mình ngươi làm sao chống lại được? Ngươi không đánh thắng nổi bọn họ đâu..."

7361 nghe Hòe Hoa nói, liền trầm tư. Trong ký ức của Lý Tiểu Mãn, cậu nhớ rõ từng người trong nhà Vương gia, bèn nghiêm túc cân nhắc khả năng đối kháng của họ. Sau một hồi phân tích, cậu đưa ra kết luận rằng, toàn bộ nhà Vương gia cộng lại cũng chẳng địch nổi một con giun đất phiền phức ở căn cứ.

Hồi còn ở căn cứ, cứ cách một thời gian, cậu phải đối mặt với những con giun đất khổng lồ đáng ghét ấy. Mỗi con to bằng ba người ôm, cậu đều có thể xử lý gọn gàng chỉ với một nhát xẻng.

Nghĩ vậy, cậu rất nghiêm túc trả lời Hòe Hoa: "Ta đánh thắng được."

Hòe Hoa đang đau đầu tìm cách giúp bạn, nghe câu nói bất ngờ này liền ngây người.

Không phải vì lời nói của 7361 quá xa rời thực tế, mà vì cậu thực sự có ý định phản kháng. Trước đây, mỗi lần nàng khuyên nhủ, 7361 đều chỉ lắc đầu cam chịu: "Không được... Là ta sai với Vương gia... Hơn nữa, ta cũng chẳng có chỗ nào khác để đi..."

Những lời như vậy, nàng đã nghe đến mức giận đến phát khóc. Giận bạn mình yếu đuối, lại đau lòng và thông cảm cho nỗi khó xử của Lý Tiểu Mãn.

Nhưng giờ đây, khi nghe 7361 dõng dạc nói "đánh thắng được," Hòe Hoa gần như không thể tin vào tai mình. Nàng ngập ngừng hỏi lại: "Ngươi nói thật?"

"Ừ."

Nhìn vẻ mặt chắc chắn của bạn, Hòe Hoa không kìm được bật cười. Nàng nghĩ thầm, có lẽ nhảy sông một lần khiến Tiểu Mãn thông suốt ra rồi.

Nắm chặt tay 7361, nàng vui vẻ nói: "Được, Tiểu Mãn, ngươi nghĩ được như vậy ta yên tâm rồi. Nhưng nhớ nhé, dù thế nào cũng phải kiên cường lên. Nếu bọn họ quá đáng, chúng ta còn có thể tìm trưởng thôn! Ta không tin trong thôn này không có ai nói được lý lẽ."

……

Hai người trò chuyện thêm một lát, phần lớn là Hòe Hoa nói, còn 7361 chỉ lặng lẽ lắng nghe. Cuối cùng, nàng bị người nhà gọi về, để lại cậu một mình.

7361 không có ý định quay về Vương gia. Nơi đó quá ồn ào và phiền phức đối với cậu. Hơn nữa, mọi thứ bên ngoài đều mới mẻ, khiến cậu cảm thấy hứng thú hơn.

Đầu tiên, cậu ngắt mấy nhánh rau dại vừa nhìn thấy ban nãy, nhặt một chiếc lá rồi đưa lên miệng nhai thử. Cảm giác không quá khó ăn, nhưng hương vị còn kém xa chiếc bánh bột ngô cậu ăn sáng nay.

Cậu nhớ trong ký ức của Lý Tiểu Mãn, những loại rau dại này nếu được chế biến như trộn nước rau hoặc xào sơ, sẽ trở thành những món ăn ngon lành.

7361 tiếp tục hái thêm một ít rau dại bên vệ đường. Trong lúc đó, cậu tiện tay thả tinh thần lực ra kiểm tra chất lượng đất đai ở đây.

"Đúng là một nơi tuyệt vời," cậu nghĩ thầm.

Trước đây, khi còn ở căn cứ trồng rau, phần lớn thời gian của cậu là cải tạo đất đai. Các hành tinh hoang vu thường có điều kiện đất cực kỳ tệ, đến mức trồng một nhành cỏ cũng khó. Sau hàng loạt trận chiến tinh tế, việc tìm kiếm một vùng đất thích hợp cho thực vật sinh trưởng trở nên vô cùng hiếm hoi.

Nhìn thấy đất ở đây màu mỡ, 7361 theo bản năng của người nghiên cứu nông nghiệp lại muốn thử trồng gì đó. Dù sao thì hiện giờ, cậu chỉ mới nghĩ đến điều đó, bởi trước mắt còn quá nhiều thứ đang thu hút sự chú ý.

Dọc theo con đường nhỏ nơi thôn quê, 7361 chầm chậm bước đi. Ánh nắng mặt trời ấm áp phủ lên người, trong khi phần trước ngực áo cậu đã phồng lên bởi đủ loại thứ nhặt được: rau dại, cỏ dại, nhánh cây. Phàm là thứ gì cậu chưa thấy bao giờ, cậu đều hái thử, thậm chí nhặt những thứ đẹp mắt để nếm hương vị.

Bỗng cậu bắt gặp một giàn tre phủ đầy dây leo, trên đó rải rác những bông hoa nhỏ màu vàng rực. Những bông hoa ẩn mình trong lớp lá xanh rậm rạp, trông xinh đẹp lạ thường.

7361 bẻ lấy một nhánh, ngắm nghía hồi lâu rồi đưa lên miệng, chuẩn bị cắn thử. Đúng lúc này, từ bên cạnh vang lên một giọng nói ôn hòa nhắc nhở: "Cái đó không ăn được."

7361 dừng tay, quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Một người đàn ông mặc bộ bố y màu xanh lam ngồi bên trong rào tre, dưới thân là một chiếc xe lăn. Dáng người gầy mảnh, khuôn mặt thanh nhã, mang khí chất của người đọc sách, ánh mắt dịu dàng.

Gió nhẹ thổi qua, mang theo chút hương thuốc nhàn nhạt.

Người đàn ông nhìn cậu, mỉm cười nhẹ nhàng. Nụ cười ấy làm nổi bật đôi mắt sáng trong, khiến cả khuôn mặt thêm phần thanh tú, tựa như ánh sáng ngân hà phản chiếu trong màn đêm.

7361 đứng yên, bông hoa dại còn cầm trong tay, im lặng quan sát người đàn ông khiến người ta cảm thấy dễ chịu như gió mát phả vào mặt.