Vị mặn của dưa muối hòa cùng với vị ngọt của bánh ngô, tạo ra một hương vị mới lạ, đặc biệt trong miệng.
Ăn ngon!
Đôi mắt 7361 lại sáng lên, cảm nhận được sự thỏa mãn trong từng miếng ăn.
Cậu ăn nhanh hơn, không khác gì gió cuốn mây tan. Chỉ chốc lát sau, một khay bánh và dưa muối đã không còn sót lại gì.
Đặt đũa xuống, 7361 vẫn chưa cảm thấy đủ, cậu lại lượn qua phòng bếp một vòng, tìm kiếm nhưng không thấy thứ gì có thể ăn, cuối cùng mới miễn cưỡng bước ra ngoài.
Ánh sáng mặt trời trong sân ấm áp và dễ chịu, nhưng trong phòng chính, tiếng cãi vã vẫn không ngừng, thậm chí có dấu hiệu trở nên to hơn.
7361 chẳng quan tâm đến những âm thanh đó, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trời xanh mây trắng, ánh nắng rực rỡ, giống như một bức tranh sống động.
Đó là ánh mặt trời, giống như những hình ảnh hoàn hảo trong những cuộn phim mới được chiếu.
7361 cảm thấy vô cùng mới mẻ, không thể rời mắt khỏi bầu trời, cho đến khi đôi mắt đau nhức và rơi nước mắt, cậu mới thu lại tầm nhìn.
“Tiểu Mạn, Tiểu Mạn.” Một giọng nói vang lên, có vẻ đang gọi, “Nhìn ra đây này.”
7361 theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy ở cổng viện Vương gia, đông đúc rất nhiều người. Giữa đám đông ấy, một cô nương trẻ tuổi đang vẫy tay gọi cậu.
Cậu nghiêng đầu, cố nhớ lại tên cô nương kia. À, là Hòe Hoa. Trong số không nhiều lắm những người đối xử tốt với Lý Tiểu Mãn, Hòe Hoa là một trong những người hiếm hoi mang thiện ý.
Suy nghĩ một chút, 7361 đi tới. Chưa kịp đến gần, cậu đã bị Hòe Hoa kéo tay một cái.
"Ra đây trước đã!" Hòe Hoa nhanh nhẹn lôi cậu ra khỏi đám đông.
Những thôn dân hiếu kỳ đang vây xem náo nhiệt lập tức xì xào. Có người nhàn rỗi, cố ý buông lời không tốt: "Tiểu Mãn à, nhà ngươi lại xảy ra chuyện gì thế?"
Chưa đợi 7361 đáp, Hòe Hoa đã hùng hổ trừng mắt về phía người kia: "Muốn biết thì tự đi hỏi, đứng đây lắm lời làm gì!"
Dứt lời, nàng quay sang nói với 7361: "Chúng ta đi thôi, đừng để ý bọn họ."
Tiếng làu bàu không vui còn vọng lại phía sau, nhưng 7361 đã bị Hòe Hoa kéo đi một mạch. Trên đường, những ánh mắt dò xét nhìn theo đều bị Hòe Hoa dùng ánh mắt sắc như dao đáp trả.
Cuối cùng, họ dừng lại ở một góc thôn vắng vẻ. Hòe Hoa thả tay 7361 ra, nhưng không để cậu kịp mở lời, nàng đã bắn ra một tràng như pháo nổ: "Ngày hôm qua ngươi bị làm sao thế? Tự nhiên đi tìm chết? Có phải lại sợ bà mẫu khi dễ ngươi không?"
7361 để mặc nàng kéo, sắc mặt vẫn điềm nhiên như thường. Nghe câu hỏi, cậu lắc đầu, rồi chậm rãi kể lại sự việc ngày hôm qua, không quên dùng lý do đã chuẩn bị sẵn để lấp liếʍ: "Vương Minh Võ muốn ép Lý Tiểu Mãn ngủ chung. Lý Tiểu Mãn không chịu, nên nhảy sông."
Hòe Hoa đứng ngây ra, mắt mở to nhìn cậu, nửa ngày không thốt nổi lời nào. Có lẽ vì cậu nói thẳng đến mức trần trụi, nàng chẳng hề để ý tới chỗ kỳ lạ trong lời kể.
"Tiểu Mãn... ngươi..." Lời vừa thoát ra, nàng lập tức khựng lại.
Nói gì đi nữa, Hòe Hoa vẫn chỉ là một cô nương chưa xuất giá, năm nay mới tròn mười lăm. Nghe chuyện từ miệng người khác đã đủ kinh ngạc, nhưng chính đương sự nói ra lại có một sức nặng hoàn toàn khác.
Hai người đứng im lặng thật lâu. 7361 thấy nàng không nói gì, ánh mắt liền trôi về phía xa.
Cậu nhìn chằm chằm đám cỏ dại bên đường, dựa vào ký ức của Lý Tiểu Mãn mà phân biệt từng loại: đây là bà bà đinh, kia là mã răng kiển. Nhìn mãi, nước miếng lại có xu hướng dâng trào.
Chỗ này thật tốt. 7361 thầm nghĩ. Cỏ cây thiên nhiên mọc đầy, lại có thể ăn được, chẳng khác nào kho nguyên liệu sống vượt xa những gì cậu từng biết qua hệ thống tri thức giả lập.
Đang nghĩ tới việc nhổ sạch mớ rau dại mang về, cậu bỗng giật mình khi cảm nhận cánh tay bị người khác siết chặt. Hòe Hoa đã ôm lấy cánh tay cậu tự lúc nào, đôi mắt đỏ hoe, giọng run run: "Ngươi ngốc lắm! Người khác bắt nạt ngươi, ngươi phải trả lại chứ! Đã không sợ chết, sao còn sợ cái gì? Ta còn tưởng sáng hôm qua ngươi cẩn thận tặng ta cái túi tiền, hóa ra buổi tối lại nghe tin ngươi nhảy sông..."
Vừa nói, nàng vừa bật khóc. Nước mắt lã chã rơi, xen lẫn những câu trách móc: trách Trương thị, trách Vương Minh Võ, cuối cùng còn trách cả Lý Tiểu Mãn vì không biết tự bảo vệ mình.
Tiếng khóc nghẹn ngào vang bên tai làm 7361 không khỏi ngẩn người. Cậu khẽ nhíu mày, ánh mắt vốn lãnh đạm thoáng dao động. Một cảm giác ê ẩm kỳ lạ từ trong ngực dâng lên khiến cậu nhất thời không hiểu được.
Cậu giơ tay đặt lên ngực, ngờ vực sờ thử, nhưng mãi vẫn không thể lý giải.
Đợi đến khi Hòe Hoa dừng khóc, cậu cũng chưa nghĩ ra nguyên nhân.
Hòe Hoa lau nước mắt, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn còn sụt sịt: "Tiểu Mãn, ngươi đừng như vậy nữa. Mẹ ta nói chết tử tế không bằng sống tiếp. Ngươi phải mạnh mẽ lên, đừng để ai bắt nạt nữa."