Hạ Minh Hy trước khi đính hôn chưa từng gặp Ôn Lễ lần nào.
Thực ra trước khi kết hôn, gia đình đã sắp xếp cho cô gặp Ôn Lễ, nhưng cô đều từ chối không chút do dự, người nhà nói là cứ gặp gỡ trước, bồi dưỡng tình cảm đã, để khi kết hôn cũng không quá xa lạ với chồng.
Hạ Minh Hy tỏ ra không quan tâm, hỏi ngược lại, cho dù không gặp gỡ, không bồi dưỡng tình cảm, xa lạ thì sao chứ, cuối cùng thì vẫn phải kết hôn mà, cô có lựa chọn nào khác sao?
Người nhà nói ít nhất thì cô cũng phải biết mặt mũi người ta trông như thế nào chứ.
Hạ Minh Hy lại nói, không muốn biết, thích cảm giác bất ngờ như mở blind box thế này cơ.
Gia đình không biết nói gì cả, đành phải mặc kệ cô.
Mà bên kia dường như cũng không có ý định bồi dưỡng tình cảm trước, cũng chuẩn bị mở blind box bất ngờ giống cô, cứ thế đến ngày đính hôn, Hạ Minh Hy mới gặp anh chồng tương lai này.
Sau khi gặp anh, Hạ Minh Hy thực ra là thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì người đàn ông có dáng người cao lớn cân đối, vai rộng eo thon, mặc bộ vest vừa vặn, chân dài được bọc trong lớp quần tây, lộ ra cơ bắp săn chắc, bước đi tự tin, cảm giác là người đàn ông rất điềm tĩnh và khiêm tốn.
Đường nét khuôn mặt của anh rất sắc nét, Hạ Minh Hy nghe nói nhà họ Ôn, dù trai hay gái, ai cũng được thừa hưởng đường nét khuôn mặt đậm chất thanh lịch này, lên hình và chụp ảnh đều rất xuất sắc.
Đôi mắt của Ôn Lễ đen tuyền, đuôi mắt hơi sâu, lông mi dài và dày tăng thêm chiều dài cho mắt, hẹp dài và đẹp đẽ.
Sống mũi cao rất hợp để đeo kính, thực sự là một cái giá đỡ kính tự nhiên, mà vừa hay anh cũng bị cận thị, đeo một cặp kính nửa khung.
Người ta hay nói loại người dùng nhan sắc để đánh giá người khác là những kẻ rác rưởi không có nội hàm.
Hạ Minh Hy vừa hay chính là loại rác rưởi đó.
Cô thừa nhận, đối với lần mở blind box bất ngờ này, lúc đó cô có chút ngạc nhiên thật.
Nhưng Ôn Lễ thì lại không có hứng thú gì với cô cả.
Dù gì thì người nhà anh cũng nổi tiếng là có gen tốt, anh em anh, tính cách người nào cũng có khuyết điểm, nhưng khuôn mặt thì không thể chê vào đâu được. Cô cũng thế, tuy rằng là người không học vấn, không nghề nghiệp gì, nhưng nhan sắc chắc chắn xứng đáng với bốn chữ “Người đẹp Giang Nam”, đường nét tinh xảo, thanh tú duyên dáng.
Nhưng đáng tiếc là, cô là kẻ rác rưởi chỉ nhìn mặt, mà anh thì không.
Trong ngày cưới, Hạ Minh Hy đã nhận ra rằng Ôn Lễ hoàn toàn không có hứng thú trong chuyện tình cảm nam nữ với cô.
Khác với ngày kết hôn, hôm nay cổ áo và tay áo của anh không được chỉn chu như hôm đó, tóc cũng không vuốt keo dựng lên mà trông rất mềm mại.
Trang phục tuy cũng lịch sử thoải mái nhưng vẫn là mặc quá nhiều.
Hạ Minh Hy thầm đánh giá trong lòng.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Hạ Minh Hy mặc bộ trang phục mùa hè mát mẻ tôn dáng, mái tóc dài màu hồng nhạt và chiếc xe thể thao màu hồng của cô, Ôn Lễ lại nhíu mày.
Anh tiến lên, đi thẳng đến bên cô vợ nhỏ đã hai năm không gặp, giọng điệu bình thản, cụp mắt hỏi: "Có chuyện gì xảy ra thế?"
Một câu hỏi rất tự nhiên, như thể bọn họ mới gặp nhau hôm qua vậy, làm thế nào mà anh có thể làm như vậy nhỉ?
Nhưng mà hóa ra là anh vẫn còn nhớ được cô.
Đối mặt với người chồng đã lâu không gặp, nhất là trong tình huống bị người khác vây quanh, Hạ Minh Hy bỗng cảm thấy hơi bối rối.
Cô chớp mắt, đang định mở miệng, thì người đàn ông trung niên đã nhanh miệng hơn, hỏi Ôn Lễ: "Cậu là phụ huynh của cô ta à?"
Ông ta nghi ngờ nhìn Ôn Lễ, cảm thấy người đàn ông này dù trông rất chững chạc nhưng vẫn quá trẻ, không giống người có thể sinh ra con gái lớn như vậy chút nào.
Quả nhiên là Ôn Lễ phủ nhận.
"Không phải, cô ấy là -----"
Do dự vài giây, Ôn Lễ nhàn nhạt nói: “Học sinh của tôi.”
Nghe thấy danh xưng này, Hạ Minh Hy không kìm được mà rùng mình một cái.
Trên đời có biết bao người thầy, tại sao nhất định phải học ở trường của Ôn Lễ chứ?
Định chơi thầy trò play hả trời.
-
Sự cố này rốt cuộc đã xảy ra như thế nào, chỉ cần xem camera giám sát là biết hết. Người lớn bảo vệ con cái mình cũng là chuyện bình thường, Ôn Lễ cũng không phí lời, trực tiếp dẫn bọn họ đến phòng giám sát.
Xem xong camera, Hạ Minh Hy lập tức thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông trung niên nãy giờ luôn nói năng hùng hồn bỗng nhiên cứng họng, sau một lúc lâu xây dựng tâm lý, dưới sự khuyên giải của bảo vệ, cuối cùng mới miễn cưỡng xin lỗi Hạ Minh Hy.
Nếu thái độ của người đàn ông trung niên lúc đầu tốt hơn một chút, thì Hạ Minh Hy đã không định bắt ông ta bồi thường, cô có bảo hiểm xe.
Huống chi, cô cũng không thiếu chút tiền sửa xe này. Nhưng bị người ta không phân rõ trắng đen mà bị mắng oan một trận như vậy, cô nuốt không trôi cơn tức này.
Hơn nữa còn nói gì nhỉ? Cô trông không ra gì sao?
Mặc quần áo như thế nào là quyền tự do của mỗi người, chỗ cần che thì cô đều đã che rồi, cũng không làm ảnh hưởng mỹ quan thành phố. Hơn nữa nhuộm tóc thì sao chứ, không phải ai cũng có thể hợp với màu hồng như thế này đâu nhé, OK?
Hạ Minh Hy không nể nang gì, chụp ảnh, gửi chỗ bị hỏng của xe cho cửa hàng 4S (*) xem.
(*) Cửa hàng 4S: là thuật ngữ thường được sử dụng trong ngành ô tô, đặc biệt ở Trung Quốc, để chỉ các cơ sở cung cấp dịch vụ bán hàng và chăm sóc ô tô toàn diện. "4S" là viết tắt của bốn từ tiếng Anh bắt đầu bằng chữ cái "S", bao gồm: Sale (Bán hàng), Spare parts (Phụ tùng), Service (Dịch vụ), Survey (Khảo sát).
Rất nhanh, cửa hàng 4S đã phản hồi, lớp sơn xe hơi bị mài mòn, ước tính tổn hại khoảng một vạn năm.
Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, không thể tin được mà hỏi lại: “Chỉ có chút chỗ đó sao? Một vạn năm??”
Hạ Minh Hy rất thản nhiên mà nói: “Nếu chú không tin thì để tôi gọi bảo hiểm đến đây định giá tại chỗ nhé.”
Bảo vệ trong phòng giám sát giải thích: “Ông anh à, ông phải xem xe chứ. Xe của người ta có giá ít nhất là năm sáu trăm vạn đấy.”
Người đàn ông trung niên mặt mày tái mét, ánh mắt nhìn Hạ Minh Hy càng thêm ngạc nhiên.
Chỉ là một cô gái nhỏ, vậy mà lại lái chiếc xe đắt tiền như vậy đến trường?!
Xã hội này rốt cuộc là bị làm sao vậy?