Hạ Minh Hy suy nghĩ một lát, rồi mới ồ lên một tiếng.
“Có ý kiến gì đâu chứ, tớ với anh ta cũng không thân thiết gì.”
“Vợ chồng mà không thân thiết sao?”
“Vợ chồng nhất định phải thân thiết sao? Bít tết còn có thể ăn sống được mà (*).” Nhìn thấy con đường phía trước đã thông thoáng, Hạ Minh Hy nói. “Không có gì thì tớ cúp máy đây, đang lái xe, các cậu cứ chơi đi nhá.”
(*) Ở đây nữ chính đang chơi chữ. Từ “熟” (Bính âm: [shóu], Hán Việt: thục) trong câu nữ chính vừa nói vừa có nghĩa là “thân thiết”, vừa có nghĩa là “đã chín”.
“Đợi đã, đợi đã, câu hỏi cuối cùng, gia đình cậu sao lại tốn công sắp xếp cho cậu học MBA ở Đại học thành phố Lư thế, cho cậu học hết một lèo luôn ở nước ngoài rồi về không phải là tốt hơn sao?”
“Bởi vì giáo viên mà người nhà sắp xếp cho tớ dạy ở Đại học thành phố Lư.” Hạ Minh Hy nói.
“Là người tài giỏi lắm à?” Bạn cô suy đoán, “Giáo viên mà gia đình cậu chỉ định, chắc chắn là phải tài giỏi lắm.”
Hạ Minh Hy ừ ừ hai tiếng, kéo dài giọng nói: “Tài giỏi, đặc biệt tài giỏi luôn ——”
Có cái con khỉ ấy.
Chỉ là vì muốn bớt việc thôi.
Cúp điện thoại, đúng lúc đến tòa nhà khoa Quản trị kinh doanh.
Nhìn thấy tòa nhà giảng dạy, Hạ Minh Hy mới có cảm giác chân thật.
Lại phải bắt đầu đi học rồi.
Tại sao lại phải đi học chứ.
Thật sự ghét đi học chết đi được.
Hơn nữa cô vốn không phải là người có năng khiếu học hành.
Tổ tiên cố gắng không phải để con cháu được hưởng phúc sao? Tổ tiên cô đã giàu mấy đời rồi, không thể để cô vui vẻ làm một con lười được sao?
Hạ Minh Hy chậm rãi lái xe qua, đang quan sát tìm chỗ đỗ xe, ngay giây tiếp theo không biết từ đâu lại chui ra một chiếc xe đạp, bất ngờ va vào phía trước bên trái xe của cô.
“……” Xui xẻo thật đấy, quả nhiên là trường học khắc cô, vừa đi học đã xui xẻo rồi.
Người va vào là một nam sinh, xe đạp bị đổ sang một bên, người thì không sao cả, chỉ là sau khi nhìn thấy biểu tượng chiếc siêu xe mà mình vừa đâm phải, thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Lúc này, có người từ trên xe bước xuống, nam sinh ngước mắt nhìn lên, lại sững sờ cả người.
Đi một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn, áo ngắn cổ trễ để lộ nhiều da thịt, quần short jean, đôi chân trắng đến chói mắt, mái tóc dài xoăn nhẹ màu hồng nhạt, trang điểm cầu kỳ và xinh đẹp, đôi mắt trong veo, khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm giác như chưa đầy một bàn tay.
Cô gái tươi sáng và có gu thời trang, tạo cảm giác đánh vào thị giác cực mạnh.
Đặc biệt là với cậu tân sinh viên vừa bước chân vào trường đại học.
Cô gái cúi người, đỡ nam sinh dậy.
“Cậu không sao chứ?”
Được một đôi tay mềm mại có chút lành lạnh nắm lấy cánh tay, khoang mũi đồng thời ngửi thấy mùi nước hoa, còn chưa kịp nghĩ gì khác, nam sinh vội nói: “Xin lỗi, là tôi ——”
Còn chưa nói hết câu, thì một giọng nói lớn tiếng vang lên.
“Con trai, con không sao chứ?!”
Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi chạy tới, kéo con trai ra kiểm tra cẩn thận, cuối cùng xác định con trai không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lập tức, ông ta trừng mắt nhìn Hạ Minh Hy, không phân rõ phải trái, lại lớn tiếng nói.
“Cô lái xe kiểu gì thế hả?!”
Lại nhìn qua chiếc xe.
“Đây là trường học! Khắp nơi trong trường học toàn là người, cô lái xe như thế, đừng nói là đâm phải con trai tôi, đâm phải con ai cũng không đủ tiền bồi thường đâu.”
“Lái cái xe kiểu gì thế này, màu mè lòe loẹt, tóc nhuộm sặc sỡ, quần áo mặc thế này, trông chẳng ra sao... Chậc, ba mẹ cô không quản cô sao?”
Hạ Minh Hy ngơ ngác, cô còn chưa kịp nói nửa lời thì đã bị mắng té tát, vị phụ huynh này cũng không quan tâm con trai mình ở bên cạnh không chen được lời nào, mặt đỏ bừng vì lo lắng, chỉ tay vào mặt Hạ Minh Hy mà mắng xối xả, ban đầu không ai để ý, cuối cùng cũng thu hút một đám người đến xem.
Hạ Minh Hy nghe mà đầy dấu chấm hỏi trong đầu, ngao ngán nói: “Này chú ơi, chú có thể nghe tôi ——”
Người đàn ông trừng mắt: “Cô gọi ai là này đấy? Có biết lễ phép không?”
“……” Ông ta không nghe thấy cô còn gọi chú sao?
Làm người phải có tố chất, nhóm sinh viên đại học là đại diện cho nhóm người có tố chất cao của xã hội hiện nay, dù sao thì cô cũng đến để lấy cái bằng, không thể làm mất mặt nhóm sinh viên đại học được.
Tất nhiên, quan trọng nhất là ngày đầu tiên đi học đã gây rắc rối, nếu bị gia đình biết được rồi khóa thẻ cắt đứt tiền sinh hoạt thì biết phải làm sao.
Hạ Minh Hy hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh nói: “Là con trai chú đâm vào xe tôi trước, đúng không? Là cậu ta đâm tôi, chú nói cho rõ ràng đi.”
“Con trai tôi đi xe đạp đâm vào cái xe lớn của cô, nó không muốn sống nữa sao, cô nghĩ tôi là đồ ngốc à?” Người đàn ông bày ra vẻ mặt không tin tưởng, “Dám đâm người khác mà không dám chịu trách nhiệm, ba mẹ cô đâu rồi? Chỉ biết đẻ không biết dạy đúng không, gọi ba mẹ cô đến nói chuyện với tôi!”
“……” Thật sự là bị ông ta nói trúng rồi.
Ba mẹ cô đã ly hôn từ tám trăm năm trước, ai còn quản cô nữa chứ.
Khóe miệng Hạ Minh Hy co giật, nghĩ mình đúng thật là xui xẻo, đi học mà cũng bị chọc tức nữa.
Có chuyện hay để xem, người xem càng lúc càng đông, bởi vì không hiểu tình huống nên hầu hết đứng bên cạnh xem náo nhiệt, cầm điện thoại quay người quay xe sang, không ai tiến lên nói chuyện.
Hạ Minh Hy rất ghét bị người khác vây quanh như thế này, cô đâu phải là khỉ trong sở thú chứ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lúc này, một giọng nói bình thản vang lên, khi Hạ Minh Hy nghĩ đến việc báo cảnh sát hoặc đưa tiền giải quyết nhanh chóng cho xong chuyện.
Cuối cùng bảo vệ cũng chịu di chuyển từ phòng bảo vệ đến đây để đòi lại công bằng rồi sao?
Hạ Minh Hy nhìn về phía người đang đi đến.
Hửm? trông có chút quen mắt.
Trong số các sinh viên đứng xem có người gọi một tiếng: “A, thầy giáo Ôn.”
“……” Thầy giáo Ôn?
Ôn Lễ sao?
Nhìn khuôn mặt của người đàn ông, Hạ Minh Hy hiện ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Thảo nào lại thấy quen mắt, hóa ra là anh.
Lần cuối gặp nhau là trước khi cô ra nước ngoài, chính xác là vào ngày bọn họ kết hôn, sau đó họ không gặp lại nữa.
Bởi vì sau khi kết hôn, ngày hôm sau Hạ Minh Hy đã dọn ra khỏi cái gọi là nhà tân hôn.
Hóa ra khi không kết hôn, anh cũng mặc áo sơ mi kín đáo và nghiêm túc như thế này.
Không biết anh còn nhớ cô không.