Kẻ Cuồng Công Việc Xuyên Thành Tiểu Phu Lang Của Trạng Nguyên

Chương 26: Chỉ cần không hối hận

Nhìn cậu sáng nay vì ngủ không ngon, mắt hơi đỏ lên một chút, lại càng thêm động lòng người.

Tiểu mỹ nhân như vậy, ở nơi nhỏ bé này, so với phúc lành thì càng giống tai họa hơn, rơi vào mắt kẻ có ý đồ xấu, thậm chí có thể gây ra họa diệt môn.

Vị nương nương ở huyện bên kia vốn đã đính hôn, không muốn đi theo quý nhân đã chọn nàng, chỉ hơi do dự một chút, cả nhà vị hôn phu liền đột ngột qua đời trong một đêm.

Tuy rằng từ xưa mỹ nhân xứng đôi với tài tử, nhưng Vân Sắt có thể chống đỡ nổi củ khoai lang nóng này hay không, thật khó nói.

Nhưng dù sao, Hoa ca nhi cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn thật thà, nhà bọn họ hiện giờ khó khăn như vậy, càng không thể thiếu cậu...

Tộc trưởng lại rít một hơi thuốc, trầm giọng hỏi Thu Hoa Niên: "Hoa ca nhi, chuyện này con nghĩ thế nào?"

Tộc trưởng trầm mặc, Thu Hoa Niên cũng dựa vào sự biến đổi nét mặt của đối phương mà đoán xem ngài đang nghĩ gì.

"Con chỉ muốn chăm sóc Cửu Cửu và Xuân Sinh thật tốt, không muốn đi đâu cả." Cậu trả lời rất thẳng thắn, bởi vì đó đều là lời thật lòng.

"Nếu, bọn họ không phải để con đến nơi khốn khổ kia, mà là để hưởng phúc thì sao?"

Tộc trưởng nhìn Thu Hoa Niên, miêu tả tỉ mỉ cuộc sống như vậy: "Gấm vóc lụa là, đeo vàng đội bạc, sai bảo người hầu kẻ hạ, mỗi ngày không cần làm gì, không cần phải dậy sớm phơi đen vất vả, cũng không cần phải chịu ấm ức."

Nếu không phải do trường hợp không thích hợp, Thu Hoa Niên rất muốn xoa cằm một cái.

Cậu đương nhiên biết mình xinh đẹp, sau khi xuyên không thành ca nhi, dung mạo càng thêm rực rỡ, tuy rằng chưa soi gương bao giờ, nhưng mỗi ngày lúc lấy nước, đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng trong chum nước.

Thu Hoa Niên hiểu ý tứ của tộc trưởng, nhà họ Thu nếu không ngốc, chắc chắn sẽ không bán cậu cho người trong thôn với giá hai đấu cao lương nữa, mà sẽ bán với giá cao cho nhà giàu sang quyền quý nào đó mê đắm sắc đẹp.

"Con không đi." Thu Hoa Niên nói thẳng.

Chẳng lẽ đầu óc cậu bị lừa đá sao, không ở bên ngoài tự do tự tại phấn đấu, lại đi bị nhốt trong nhà, làm vợ lẽ cho người không biết ra sao?

"Con có biết đó là cuộc sống tốt đẹp đến mức nào không?" Tộc trưởng không hoàn toàn tin tưởng.

Thu Hoa Niên có cảm giác như lúc từ chức ở công ty lớn về quê, bị nhân viên phòng nhân sự hỏi dồn dập với vẻ mặt hận sắt không thành thép.

"Tốt đẹp đến mấy cũng không phải của mình." Thu Hoa Niên cười rất chắc chắn, khiến tộc trưởng không thể hỏi tiếp.

Dù sao thì cuộc sống tốt đẹp đến mấy, cũng không thể có điều hòa, tủ lạnh, wifi và internet, Thu Hoa Niên lười nghĩ đến.

Tộc trưởng nói với Thu Hoa Niên: "Được, chỉ cần con không muốn đi, mọi chuyện đều có cách giải quyết."

"Cách đơn giản nhất là đợi Vân Sắt trở về, hai đứa mang theo thư của ta, đến nha môn huyện bổ sung một tờ hôn thư, đường đường chính chính, để người khác không bắt bẻ được."

"Mấy ngày nay đề phòng bất trắc, con đến trấn trên đi xe ngựa, để Bảo Nhân đưa con đi."

Đỗ Bảo Nhân là con trai trưởng của tộc trưởng, chồng của Mạnh Phúc Nguyệt.

Thu Hoa Niên không ngờ chuyến này còn có thêm thu hoạch ngoài ý muốn, được tặng mấy ngày vé đi xe ngựa miễn phí.

Mạnh Phúc Nguyệt ở bên cạnh nói thêm: "Hoa ca nhi đừng ngại, cùng thôn cùng tộc, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, ai mà chẳng có lúc khó khăn, bây giờ còn chưa đến mùa xuân cày cấy, Bảo Nhân ở nhà cũng rảnh rỗi."

Thu Hoa Niên càng hiểu rõ sức mạnh của đồng tộc trong xã hội nông thôn thời xưa, nó giống như một tấm lưới lớn trói buộc những người trong lưới, cũng nâng đỡ những người trong lưới.

Cám ơn xong, bước ra khỏi nhà chính, Thu Hoa Niên nói với Mạnh Phúc Nguyệt rằng cậu muốn xay thêm lương thực, hỏi bà có thể cho mượn xe ngựa để chở đi không.

Mạnh Phúc Nguyệt đồng ý, lần này Thu Hoa Niên xay hết số bắp và cao lương đã ngâm và lột vỏ trong nhà thành bột, mượn của Mạnh Phúc Nguyệt, Hồ Thu Yến và nhà hàng xóm bảy tám cái chậu lớn và thùng gỗ, làm bột cao lương thành tinh bột, bột bắp thì đổ lại vào chum để dành ăn.

Đi xe ngựa đã rút ngắn đáng kể thời gian di chuyển, giúp Thu Hoa Niên hoàn thành tất cả mọi việc trong vòng ba ngày, số tinh bột làm từ cao lương sau khi phơi khô được tất cả 120 cân, đủ dùng rất lâu.

Mì căn làm ra quá nhiều ăn không hết, Thu Hoa Niên cắt chúng thành từng miếng mỏng, phơi khô dưới nắng rồi cất đi, khi ăn thì lấy ra ngâm nước cho mềm là được.

Cứ như vậy, buổi sáng làm kẹo, nghiên cứu đồ gỗ, buổi chiều đi xe ngựa lên trấn bán kẹo, thêm năm sáu ngày nữa, Thu Hoa Niên đếm số đồng trong hộp tiền, xác nhận mình đã chính thức kiếm được lượng bạc đầu tiên trên thế giới này.