Kẻ Cuồng Công Việc Xuyên Thành Tiểu Phu Lang Của Trạng Nguyên

Chương 25: Tìm tộc trưởng xin giúp đỡ

Ngụy Lựu Hoa lặng lẽ rời đi, Thu Hoa Niên tiếp tục dán giấy cửa sổ, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ về âm mưu của Triệu thị.

Rốt cuộc là âm mưu gì, mà có thể khiến người nhà của nguyên chủ ở tận làng Thượng Lương nhiều năm không qua lại uy hϊếp được cậu?

Thu Hoa Niên chìm vào dòng suy nghĩ, ngay cả Cửu Cửu và Xuân Sinh trở về cũng không phát hiện ra, bị gọi mấy tiếng mới hoàn hồn.

Cậu ấy phát hiện cửa sổ đã được dán xong lúc nào không hay, đứng dậy dưới ánh trăng sáng lần lượt lắp chúng vào.

Buổi tối trước khi đi ngủ, cậu ấy đột nhiên nảy ra một ý, hỏi hai đứa nhỏ: "Cửu Cửu, Xuân Sinh, hai đứa có từng sợ ca ca xảy ra chuyện gì không?"

Cậu vốn chỉ là muốn thử xem sao, kết quả hai đứa nhỏ nghe xong, lại đồng loạt biến sắc.

Chẳng lẽ thật sự có chuyện gì mà mình đã bỏ qua sao? Thu Hoa Niên vội vàng an ủi bọn nhỏ, dẫn dắt chúng từ từ nói ra.

"Trong làng có người nói, Hoa ca ca vẫn chưa phải là người nhà họ ta, có thể bị cướp đi."

"Hoa ca ca không phải là ca ca của tụi đệ sao? Tại sao bọn họ lại nói không phải?"

"Muội không cho Hoa ca ca đi!"

Cửu Cửu và Xuân Sinh vừa nói vừa khóc thuật lại những lời tán gẫu mà chúng vô tình nghe được khi chơi đùa cùng những người trong làng.

Thu Hoa Niên sững sờ tại chỗ, như bị sét đánh, cuối cùng cũng gỡ được nút thắt trong đầu.

Cậu nghĩ đến việc nguyên chủ và Đỗ Vân Sắt vẫn chưa phải là vợ chồng, nhưng cậu đã bỏ qua một chuyện, đó chính là ở thời cổ đại, con người có thể bị mua bán như hàng hóa, vậy thì tất cả mọi người đều có một "chủ nhân"!

Lý quả phụ mua nguyên chủ lúc đó không ký kết văn tự, nguyên chủ cũng chưa chính thức thành thân với Đỗ Vân Sắt, món hàng Thu Hoa Niên hiện tại quyền sở hữu vẫn thuộc về cha ruột của nguyên chủ!

Chuyện này không thể trách Thu Hoa Niên, là một người hiện đại, nếu không được nhắc nhở, cậu rất khó nghĩ đến một kẻ ác ở cách xa mấy chục dặm, không giàu sang cũng không có quyền thế mà cũng chưa từng gặp mặt, lại có quyền khống chế tuyệt đối đối với cậu ấy.

Thu Hoa Niên vốn là đứa ca nhi ốm yếu bệnh tật, đồ lỗ vốn của nhà họ Thu nên họ vẫn không tìm đến, nhưng giờ cậu đã thể hiện năng lực hơn người, khó đảm bảo người nhà họ Thu nghe được sẽ không động lòng.

Tuy rằng họ không dám liều lĩnh làm bậy, gây thù chuốc oán với cả Đỗ gia thôn, nhưng chỉ cần lợi ích đủ lớn, sẽ có kẻ bí quá hóa liều.

Thu Hoa Niên hít sâu một hơi, hai tay siết chặt thành quyền. Triệu thị đã sớm truyền tin ra ngoài, giờ ngăn cản đã không còn kịp nữa, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Cậu ý thức được, sau khi xuyên không, thử thách sinh tồn lớn đầu tiên của mình rốt cuộc đã đến!

Thu Hoa Niên trằn trọc đến nửa đêm, dần dần bình ổn lại tâm trạng.

Bất kể gặp chuyện gì, cũng không thể tự loạn trận cước, bình tĩnh lại mới có thể tìm ra cách giải quyết.

Sáng hôm sau, Thu Hoa Niên đưa hai đứa nhỏ đến nhà Ngụy Lựu Hoa, rồi trực tiếp đi tìm tộc trưởng.

Cậu cảm thấy đối mặt với tình huống này, mình cần một người có thiện ý, lại đủ am hiểu quy củ thời xưa, có địa vị cao để giúp đỡ.

Thu Hoa Niên là người của Đỗ gia thôn, là đồng dưỡng phu lang trên danh nghĩa của Đỗ Vân Sắt, nếu cậu bị người ta mang đi, tộc trưởng cũng không vui vẻ gì.

Thu Hoa Niên gõ cửa, Mạnh Phúc Nguyệt ra mở, dẫn cậu vào gặp tộc trưởng.

Thu Hoa Niên vào thẳng vấn đề, thuật lại đơn giản sự việc một lần, rồi nói với tộc trưởng: "Con tuổi còn nhỏ, chưa trải sự đời, cả đêm không ngủ được, muốn nhờ ngài giúp con nghĩ cách."

Mạnh Phúc Nguyệt đang lau bàn trong nhà nghe được chuyện này, hận không thể lập tức đi tìm Triệu thị mà mắng cho một trận.

Khó trách sáng nay mắt Hoa ca nhi đỏ hoe, Triệu thị cấu kết với người ngoài ức hϊếp ca nhi trong thôn, thật không phải thứ tốt lành gì!

Mạnh Phúc Nguyệt muốn nói với Thu Hoa Niên đừng sợ, chỉ cần nhà họ Thu dám đến, Đỗ gia thôn sẽ gọi người đánh họ chạy, nhưng công công còn chưa mở miệng, bà không dám giành nói trước.

Đỗ tộc trưởng rít một hơi thuốc, nhìn sâu vào ca nhi đối diện.

Thu Hoa Niên trước kia không thích ra ngoài, luôn cúi đầu né tránh người khác, nên mọi người không có ấn tượng gì sâu sắc về dung mạo của cậu. Mấy hôm nay cậu vui vẻ hoạt bát hẳn lên, cả người tràn đầy sức sống, dung mạo xinh đẹp cũng dần dần không giấu được nữa.

Đỗ tộc trưởng năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, thời trẻ từng đi khắp nam bắc, gặp qua không ít người, ánh mắt nhìn người cực kỳ sắc bén.

Ông từng gặp qua người có ngũ quan sánh được với Thu Hoa Niên, chỉ có vị nương nương mười mấy năm trước tiến cung ở huyện bên cạnh.

Bây giờ nhìn không nổi bật, là vì ăn mặc quê mùa giản dị, không thể tôn lên dung mạo của Thu Hoa Niên, chỉ cần thay đổi cách ăn mặc, lập tức sẽ khác hẳn.